Chu Kiều Kiều nhìn hai đứa bé, các nàng khỏe mạnh ở trước mặt mình, thật tốt.
Nàng thay quần áo sau đó lên giường, ôm lấy hai đứa bé, cảm thụ được sức sống của các nàng, nàng tâm mới an định lại.
Sáng sớm ngày thứ hai, càng nhiều thôn dân đi tới ngọn núi bị đất lở phụ cận, xem chỗ hai nhà đã bị đất lở vùi lấp.
Bàn tán làm sao để tìm những người gặp nạn.
Lại là mấy ngày trôi qua, mưa vẫn như cũ tí tách tí tách rơi, không có dấu hiệu dừng lại.
Thôn trưởng có mời Huyện lệnh đến đây, mấy ngày liên tiếp mưa lớn không ngừng, rất nhiều nơi đều bị ngập nước, rất nhiều nơi có nguy cơ lở đất.
Đã có không ít hơn trăm người c.h.ế.t bởi những t.a.i n.ạ.n này.
Cho nên gần đây các thôn dân không có việc gì cần thiết thì chỉ ở trong nhà, không đi ra ngoài.
Nhưng một sô hộ gia đình gần chân núi, bởi vì sợ hãi nhao nhao chuyển vào trong thành.
Bọn họ tình nguyện vào trong thành làm ăn mày, nằm đất mà ngủ, cũng không muốn ở dưới chân núi thấp thỏm sợ hãi không biết lúc nào bỗng nhiên c.h.ế.t đi mà không hay biết.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người lòng người hoang mang lo sợ.
Chu Kiều Kiều khoảng thời gian này cũng không dám đi Thâm Sơn.
Nàng không biết bên trong hiện tại là tình huống gì.
Cũng không biết nam nhân kia thế nào.
So người khác tốt hơn một chút, nàng đã săn không ít thịt rừng, trong thời gian ngắn, nhà các nàng không thiếu ăn.
Chu Kiều Kiều khoảng thời gian này chủ yếu nhanh làm thêm quần áo ấm và may thêm đệm chăn, vì thời tiết bắt đầu lạnh.
“Kiều Kiều, ta muốn đi trong ruộng, ngươi đi không?” Vương thẩm gánh cái cuốc, mặc trên người áo tơi mang theo mũ rộng vành, ống quần vén cao, trên chân một đôi giày cỏ dính đầy bùn đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ba mẹ con Chu Kiều Kiều ngồidưới mái hiên, nghe tiếng nói, “Ta buổi sáng đã đi qua, giờ không đi nữa.”
Vương thẩm, “Được, ngươi lần sau có đi nhớ gọi ta với, chúng ta đi chung.”
Hiện tại mọi người đi ra ngoài đều gọi thêm một hay nhiều người đi chung, như vậy nếu như có chuyện gì, cũng dễ dàng chiếu cố lẫn nhau.
“Được.”
Vương thẩm đi rồi, Chu Kiều Kiều liếc nhìn về hướng hẻo lánh, đến bây giờ còn không có làm quần áo, than nhẹ một tiếng.
Tuyền Lê
Thu tầm mắt lại, nàng tiếp tục công việc trên tay.
Khe hở đệm chăn rất đơn giản, bốn bên cạnh xếp hợp lý, khe hở đến có đẹp hay không sao, chỉ cần không lọt gió là tốt rồi.
Nhưng làm quần áo liền không giống vậy, nàng thực ra làm rất tốn sức.
“Nương, người đi làm cơm đi, con cùng muội muội khâu khe hở là được rồi.”
Hai đứa bé mặc dù mới sáu tuổi, nhưng các nàng theo tổ mẫu học may vá hơn một năm, hiện tại lại thường xuyên đi theo Vương thẩm học, thêu thùa ngược lại là so Chu Kiều Kiều tốt hơn nhiều.
Chu Kiều Kiều xấu hổ cười, “Nương thực sự là làm không giỏi như các con, vậy các con muốn ăn cái gì, nương làm cho các con.”
May vá không giỏi, nàng làm đồ ăn thường ngày còn được.
Miên Miên nhìn về phía Nam Nhi, “Con không có gì đặc biệt muốn ăn, còn muội thì sao?”
Nam Nhi không giống nàng, cười hồn nhiên, nói, “Nương, con muốn ăn khoai lang hầm cơm.”
Chu Kiều Kiều cưng chiều sờ mặt nàng, “Được, nương làm cho con.”
Chu Kiều Kiều quay người vào phòng bếp.
Chu Kiều Kiều các nàng bên này chính đang bận bịu làm cơm trưa, mà Chu gia, lúc này lại chướng khí mù mịt, tranh cãi không thôi.
“Gần đây trong nhà liên tục xảy ra chuyện, tiền Chu Kiều Kiều trả đều dùng để mua t.h.u.ố.c men, không còn tiền mua thịt, chúng ta cả một đã bao lâu rồi không được ăn một miếng thịt nào?
Các ngươi vẫn không đành lòng tìm Chu Kiều Kiều đòi tiền, làm sao, để cả nhà c.h.ế.t đói mới được phải không? Chúng ta người lớn có c.h.ế.t cũng liền thôi, Thành Nhi thì sao? Các ngươi làm sao nhẫn tâm để hắn c.h.ế.t?”