Vừa bước sang kỳ nghỉ, thời gian như trôi vùn vụt. Suốt năm ngày Thịnh Ngộ đều ru rú trong nhà, hết ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, rảnh thì chơi game, thoải mái đến mức không muốn động đậy.
Đến ngày thứ sáu, cậu mới chậm chạp nhận ra có chút không quen — giấy xin nghỉ của Lộ Dữ Chu đã hết hạn, anh phải xách cặp đến trường.
Nhà cũ bỗng chốc trở nên vắng lặng.
Sau khi ở trên ban công xem xong hai bộ phim mới, Thịnh Ngộ chán chường bấm thoát. Cậu không phải người chịu ngồi yên, rảnh rỗi là lại muốn chạy ra ngoài. Mấy ngày nay ngoan ngoãn ở nhà như vậy, cậu còn tưởng mình đổi tính, trở nên trầm ổn. Hóa ra chỉ vì trong nhà có một Lộ Dữ Chu.
Kỳ thi toán vừa kết thúc, Lộ Dữ Chu cũng cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Lịch sinh hoạt của hai người rối tung như nhau. Ngày thường chỉ quanh quẩn ôm nhau ngủ, tỉnh dậy thì mở tủ lạnh kiếm đồ ăn, ăn no xong lại ra ban công tiêu cơm. Thỉnh thoảng cùng nhau chơi game hai người, lúc thì lôi mấy bộ phim để dành ra xem, chơi mệt rồi lại lết về phòng ngủ tiếp. Lặp đi lặp lại, y như hai con sóc đang ngủ đông.
Trước đây, Thịnh Ngộ không hiểu vì sao những người yêu nhau lại cứ thích dính lấy nhau như thế. Hồi còn ở ký túc xá Holman, cậu thường xuyên thấy mấy đôi lưu luyến chia tay dưới tầng. Chỉ cần ra sân vận động, đường chạy nhựa đỏ đâu đâu cũng là những đôi nam nữ nắm tay tản bộ. Những chuyện bình thường đến thế, vậy mà họ lại say mê chẳng biết chán.
Bây giờ khi yêu đương, cậu mới hiểu được phần nào tâm lý của các bạn cùng trường.
Những chuyện nhỏ nhặt bình thường ấy thực sự rất thú vị.
Cậu thích nhìn Lộ Dữ Chu làm bài, nhìn anh kẹp bút giữa các ngón tay ngừng lại suy nghĩ rồi xoay xoay một vòng. Nếu cậu thò lại gần trêu chọc, thế nào cũng bị anh gõ một phát vào trán.
Cậu thích nghe tiếng dép lê của Lộ Dữ Chu đi tới đi lui, chỉ cần dựa vào âm thanh xa gần là đoán được vị trí. Đến khi tiếng bước chân áp sát, cậu sẽ gọi ‘Lộ Dữ Chu’, đợi anh đáp lại rồi lập tức chui vào chăn giả chết.
Ngay khi ánh mắt họ chạm nhau, họ giống như những điệp viên trao đổi tín hiệu bí mật, kéo nhau lại và trao cho nhau một nụ hôn vụng về quấn quýt.
Có lẽ, những người đang yêu đều phát ra một loại hormone mà người khác không thể ngửi thấy. Vì thế chỉ cần ở bên nhau thôi họ đã thấy hạnh phúc.
Tắt máy tính bảng, Thịnh Ngộ nằm ngẩn ngơ trên ghế dựa hơn mười phút, khẽ chậc một tiếng rồi bật dậy, quyết định đi tìm anh bạn trai cấp ba cao ráo đáng thương của mình để hẹn hò.
Suất tuyển thẳng đại học được công bố sớm, trong khi danh sách trúng tuyển của kỳ thi tuyển sinh đại học chính quy được công bố vào tháng một hoặc tháng hai. Lộ Dữ Chu sắp cùng nhóm đó rời trường, thủ tục chưa làm xong, anh vẫn còn nửa danh nghĩa học sinh cấp ba.
Nhưng suất tuyển thẳng chỉ là một cột mốc nhỏ, tháng ba còn có đợt tuyển chọn đội tuyển quốc gia. Lộ Dữ Chu không định dừng lại ở đây — Nhất Trung nổi tiếng với thầy cô xuất sắc sẽ giúp việc ôn luyện chắc chắn hơn.
Bước vào phòng ngủ, Thịnh Ngộ kéo vali của mình ra, vừa làm vừa nhắn tin cho bạn trai:
【Mấy giờ cậu tan học?】
Chỉ còn là nửa học sinh cấp 3 nên Lộ Dữ Chu đã bớt cẩn thận hơn trước, anh trả lời rất nhanh:
【Không chắc, còn phụ thuộc vào thầy, sao thế?】
Thịnh Ngộ: 【 Không có gì, hai ngày nữa tôi đi rồi, trưa nay mình đi hẹn hò nhé. 】
Cậu nghi ngờ Lộ Dữ Chu lại làm rơi điện thoại, vì tin nhắn vừa gửi đến toàn là một chuỗi ký tự loạn xạ, chưa tới hai giây đã bị thu hồi.
Lộ Dữ Chu: 【 Gửi nhầm rồi, tay tôi bị run. 】
Lộ Dữ Chu: 【 Được, vậy chúng ta đi đâu? 】
Thịnh Ngộ nghĩ một lúc: 【 Đi đâu cũng được, chỉ cần ở bên cậu là được. 】
Bên kia lại bắt đầu hiện “Đang nhập…”
Lộ Dữ Chu: 【 Đi xem phim nhé. 】
Lộ Dữ Chu: 【 Hẹn hò hình như đều là đi xem phim. 】
Thịnh Ngộ vội vàng thoát ra mở ứng dụng tìm kiếm: Những điều các cặp đôi cần biết khi đi xem phim.
Vài phút sau, cậu quay lại.
Thịnh Ngộ: 【 Vậy đi rạp gần trường nhé. Tới nơi rồi chọn phim cũng được. 】
Lộ Dữ Chu: 【 Được. 】
Thịnh Ngộ: 【 Cậu có muốn hôn tôi không? 】
Lộ Dữ Chu: 【 … Bây giờ? 】
Thịnh Ngộ: 【 Không phải, là lúc xem phim ấy. 】
Thịnh Ngộ: 【 Trên mạng nói hẹn hò thì nên mang kẹo cao su, vì khi hôn sẽ thơm hơn. Tôi có mấy viên kẹo nổ, nếu cậu muốn hôn thì tôi sẽ mang theo. 】
Thịnh Ngộ: 【 Có hôn không? 】
Bên kia im lặng hồi lâu mới trả lời: 【 Còn cậu thì sao? 】
Thịnh Ngộ nghĩ ngợi một chút: 【 Tùy cậu. 】
Lộ Dữ Chu đáp: 【 Mang đi, mang nhiều vào. 】
—
Bọn họ hẹn gặp nhau tại cổng trường Nhất Trung lúc 12 giờ.
Ở nhà mấy hôm liền, Thịnh Ngộ đã quên mất chuyện mua quần áo. Cậu lục tung tủ của mình một vòng, rồi quay sang mở tủ quần áo của Lộ Dữ Chu.
Lộ Dữ Chu từ trước đến nay chẳng bao giờ để tâm tới chuyện ăn mặc, trong tủ toàn là những kiểu dáng đơn giản thường thấy. Thịnh Ngộ loay hoay một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm ra được một chiếc áo gió dài màu nâu đậm.
Ngày thường mặc sao cũng được, nhưng hẹn hò thì phải chỉn chu một chút.
Thịnh tiểu thiếu gia cẩn thận chọn cho mình một bộ đồ, tìm khắp nhà để kiếm phụ kiện, mãi mới lôi được hai sợi dây chuyền đeo lên. Sau đó, cậu xịt chút nước hoa — lọ mà Lộ Dữ Chu tặng hôm sinh nhật.
Hôm đó không ngửi kỹ nhưng giờ lấy ra dùng, Thịnh Ngộ mới nhận ra mùi hương này hoàn toàn đúng mùi mình thích, lớp hương đầu là mùi cỏ cây mát lạnh, quyện thêm chút hương hoa nhạt và vị chanh tươi.
Cậu chỉnh trang xong xuôi, cầm điện thoại rồi ra khỏi nhà.
Hẹn là 12 giờ, nhưng Thịnh Ngộ muốn đến sớm một chút. Dù gì cậu cũng không có việc gì làm, còn có thể cho Lộ Dữ Chu một bất ngờ, tiện thể dạo quanh khuôn viên trường cũng được.
Con đường bạch quả dẫn vào cổng trường đang vào kỳ đẹp nhất, chỉ cần liếc mắt là thấy vàng rực một màu, lá rơi phủ kín cả con đường xi măng.
Thịnh Ngộ chưa kịp bước vào cổng thì đã bị chặn lại —
“Đứng lại, người ngoài không được vào trường!”
Phòng bảo vệ quen thuộc, chú bảo vệ trung niên quen thuộc và cả màn nước bọt bắn tứ tung cũng quen thuộc.
Thịnh Ngộ lùi lại hai bước lau mặt, cậu tháo cặp kính râm vừa dùng để ngụy trang xuống, định liều đánh bài lừa:
“Tôi là giáo viên.”
Chú bảo vệ ló nửa người từ cửa sổ ra, ngậm tăm xỉa răng “à” một tiếng:
“Cậu không phải hiệu trưởng sao?”
Thịnh Ngộ lập tức đáp lại:
“Ha ha ha, đúng là mắt sáng như đuốc, bị bác nhận ra rồi…”
Bác bảo vệ cũng cười hề hề theo vài tiếng, rồi trong nháy mắt đổi sắc mặt:
“Tưởng tôi không nhớ à! Cậu là Thịnh Ngộ lớp một thực nghiệm khối mười một! Lần đầu tiên cậu ra khỏi cổng trường cũng nói y chang như thế, tôi nhớ rõ lắm!”
Đánh lừa thất bại, Thịnh Ngộ thở dài:
“Làm khó bác còn nhớ kỹ như vậy quá.”
Bác bảo vệ nhìn cậu từ đầu đến chân, như đã hiểu ra gì đó, nghiêm mặt hỏi:
“Cậu xin nghỉ à? Giấy xin nghỉ đâu?”
Không có giấy xin nghỉ, đã tốt nghiệp.
Thịnh Ngộ không nói gì thêm, lễ phép chào tạm biệt rồi vòng vèo mấy lượt, men theo tới khu ký túc xá của trường, định leo tường vào.
Bức tường này so với lần trước trông còn thấp hơn, bên ngoài còn được ai đó kê sẵn mấy viên gạch. Thịnh Ngộ thử trèo lên, rất nhẹ nhàng mà qua được.
Trèo xong, cậu vỗ vỗ tay, trong lòng cảm thán: Vì Lộ Dữ Chu, cậu cũng học được cả trò leo tường. Tình yêu quả nhiên khiến con người dũng cảm hơn.
Giờ này đang vào tiết học, trong trường vắng tanh chẳng mấy ai qua lại.
Đi ngang quầy bán quà vặt, Thịnh Ngộ mua hai chai nước ngọt có ga cùng mấy gói đồ ăn vặt, tính lát nữa sẽ xông vào lớp tặng bạn trai một bất ngờ. Ai ngờ còn chưa đến khu dạy học đã bị tóm lại.
“Ôi đệt! Thịnh Ngộ —!”
Nửa năm không gặp, Triệu Lập Minh gần như chẳng thay đổi gì. Cậu ta từ xa đã nhận ra cậu, ôm quả bóng rổ tung tăng chạy tới, mồ hôi ướt đẫm cả người.
“Đúng là cậu thật! Hôm nay là ngày gì mà cậu đại giá quang lâm vậy?”
Triệu Lập Minh dùng áo thể dục lau mồ hôi, nhìn cậu từ trên xuống dưới, cười hì hì:
“Mấy hôm trước tớ vừa thấy cậu về nước qua vòng bạn bè, còn tính tìm cậu đi ăn. Không ngờ cậu lại tự đưa mình tới cửa. Cậu là cố ý tới thăm bọn tớ, mấy người bạn cũ này, đúng không? Ha ha, biết ngay là cậu chưa quên bọn này mà.”
Triệu Lập Minh đấm nhẹ một cái lên vai cậu, không khách sáo giật luôn một chai nước ngọt trong tay Thịnh Ngộ.
Thịnh Ngộ chỉ biết trơ mắt nhìn chai nước tình yêu mình vừa mua giờ chỉ còn lại một chai cô đơn.
“Ôm bóng rổ làm gì thế?” Thấy người kia mồ hôi như tắm, Thịnh Ngộ dứt khoát đưa nốt chai còn lại cho cậu ta, thở dài bực bội hỏi:
“Hôm nay không đi học à?”
Triệu Lập Minh ực một hơi nửa chai nước, phì hơi ra rồi nói:
“Có đi chứ, nhưng tớ trốn.”
Thịnh Ngộ: “…”
Ồ hô.
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của cậu, Triệu Lập Minh bật cười, nói:
“Tớ tham gia lớp bồi dưỡng thi học sinh giỏi, được suất tuyển thẳng, có lên lớp hay không cũng chẳng sao. Lão Lộ cũng được suất đó, cậu ấy không nói với cậu à? À mà nhắc tới lão Lộ, từ khi cậu ra nước ngoài tới giờ, hai người còn liên lạc không?”
Thịnh Ngộ hơi ngạc nhiên liếc sang một cái, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:
“Sao thế? Cậu ấy không nhắc đến tớ à?”
“Không phải.”
Hai người sóng vai đi về phía khu dạy học. Triệu Lập Minh vừa vặn nắp chai nước có ga, vừa lầu bầu:
“Vốn dĩ cậu ấy đã ít nói, nhưng tớ thấy từ khi cậu đi, cậu ấy càng trầm tính hơn. Mỗi lần nhắc đến cậu, nét mặt lại y như đang ôm cả đống tâm sự. Tớ cứ lo hai người trước khi cậu đi có mâu thuẫn gì, có phải là giận nhau không.”
Thịnh Ngộ khẽ thở ra:
“Không có, bọn tớ vẫn thường gọi điện cho nhau.”
“Thường xuyên gọi hả?” Triệu Lập Minh nhướng mày:
“Thế mà lần trước cậu ấy uống say, cứ ôm ảnh chụp hai người như khóc tang, nhìn một lúc lâu mới chịu cất đi, tớ còn tưởng hai người cắt đứt hẳn rồi chứ.”
Nói dăm ba câu, họ đã đến đầu hành lang. Triệu Lập Minh chợt hỏi:
“Cậu có phải tới đây để gặp bọn tớ không đấy?”
Thịnh Ngộ nhìn cậu ta một cái.
Triệu Lập Minh lập tức hiểu ra, cậu ta chậc một tiếng rồi đảo mắt:
“Tớ biết mà, trong đám này cậu chắc chắn là nhớ lão Lộ nhất. Đúng không? Lâu lắm không gặp nên muốn tập kích bất ngờ phải không? Thế thì cậu tìm nhầm rồi. Năm nay thành phố mở lớp bồi dưỡng học sinh giỏi, chỉ có hơn mười người, giáo viên từ tỉnh xuống dạy riêng. Lão Lộ cũng ở trong nhóm đó, học ở thư viện thành phố, không ở đây đâu.”
… Cũng không phải là lâu rồi không gặp.
Thịnh Ngộ tất nhiên không thể nói là bọn họ đã ôm nhau ngủ liền năm ngày. Cậu im lặng một lúc mới khô khốc hỏi:
“Vậy giờ tớ có thể tìm cậu ấy ở đâu?”
Triệu Lập Minh giải thích:
“Trường có sắp xếp vài phòng ký túc cho học sinh bồi dưỡng nghỉ ngơi, đồ của cậu ấy đều ở đó. Đợi tí, tớ lấy chìa khóa cho cậu.”
Nói rồi Triệu Lập Minh ôm bóng rổ chạy lên lầu. Thịnh Ngộ đứng ở góc hành lang tựa vào bức tường lạnh lẽo, mở điện thoại lướt lại khung chat với Lộ Dữ Chu.
Lời của Triệu Lập Minh khiến cậu nhận ra một điều trước đó chưa từng nghĩ đến. Dù Lộ Dữ Chu có biểu hiện rõ ràng thế nào đi nữa, mọi người cũng chỉ cho rằng giữa họ từng xảy ra mâu thuẫn, chứ sẽ không nghĩ theo hướng tình cảm. Vì trong mắt họ, chuyện hai người yêu nhau vẫn là một điều hơi khác thường.
Lộ Dữ Chu từng nói đồng tính cũng bình thường như thuận tay trái vậy, nhưng trong mắt người khác, không phải thế. Đây là một con đường đầy rào cản.
Thịnh Ngộ vuốt vuốt màn hình, muốn gửi gì đó cho Lộ Dữ Chu nhưng lại không biết nên gửi gì.
Triệu Lập Minh nhanh chóng xuống lầu, đưa cho cậu một chùm chìa khóa nhỏ, nói:
“Ký túc xá nam dãy nhà số bảy, tầng một. Lão Lộ ở căn sát tường trong cùng. Không chắc chìa nào mở được, cậu cứ thử từng cái đi.”
Thịnh Ngộ cầm chùm chìa khóa đi về phía ký túc.
Từ tầng hai trở lên của tòa số bảy có cửa sắt ngăn cách và đều khóa chặt. Tầng một được tách riêng cho học sinh bồi dưỡng thi học sinh giỏi nghỉ ngơi, ngày thường không ai được vào.
Cô quản lý ký túc ngồi dựa vào cửa vừa đan áo len vừa bật tiểu thuyết trên điện thoại với âm lượng cực lớn. Có lẽ thấy Thịnh Ngộ lạ mặt, cô cứ nhìn chằm chằm, mãi đến khi thấy cậu lấy chìa khóa mở cửa mới lười biếng ngả người lại ghế.
Phòng trong cùng sát tường có bố cục khác hẳn các phòng khác, không có cửa sổ, trông như phòng kho được sửa lại.
Thịnh Ngộ mở khóa, bên trong tối om. Cậu s* s**ng trên tường tìm được công tắc, bật đèn, ánh sáng hắt ra chiếu lên một không gian hẹp và chật chội.
Không khí lâu ngày không được thông gió nên vừa ngột ngạt vừa ẩm mốc. Tường cạnh cửa chất đầy bàn ghế cũ bỏ đi, thêm vài món đồ vệ sinh cùng một đống linh kiện lặt vặt không rõ là gì.
Chẳng trách Lộ Dữ Chu lại chọn căn phòng này, bởi vì căn phòng này chỉ có thể cho một người ở.
Phần dành cho học sinh bồi dưỡng chỉ có một giường tầng và một bàn học. Những chỗ khác bị đồ đạc chiếm hết, gần như không có chỗ đặt chân. Thịnh Ngộ mở cửa sổ thông gió, men theo lối nhỏ giữa đống đồ mà tới bên giường, cởi áo khoác rồi ngồi xuống.
Cậu gửi tin nhắn cho Lộ Dữ Chu:
【 Bao giờ tan học? Tôi đói lắm rồi TT 】
Lộ Dữ Chu:
【 Mười một rưỡi. Cậu ăn trước đi, tôi sẽ kết thúc nhanh. 】
Căn phòng hơi nặng nề, nhưng trên chăn của Lộ Dữ Chu lại có mùi hương rất dễ chịu, mùi bột giặt pha lẫn thứ mùi hương khó gọi tên.
Thịnh Ngộ đá giày nằm xuống giường, lăn qua lăn lại một lúc. Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cậu thấy thoải mái cầm điện thoại trả lời:
【 Thôi bỏ đi, tôi đợi cậu. Không thì tôi cũng không muốn ăn gì cả. 】
Lộ Dữ Chu:
【 …Thịnh Ngộ, đừng nói mấy lời đó. 】
Thịnh Ngộ nằm trên giường, cực kỳ oan ức:
【 Tôi nói gì? 】
Lộ Dữ Chu:
【 Cậu làm nũng ít thôi. 】
Thịnh Ngộ:
【 Thứ nhất, tôi không làm nũng; thứ hai, chúng ta đang yêu nhau, tại sao lại không thể làm nũng? 】
Thịnh Ngộ nhanh chóng thích ứng với thân phận bạn trai, nhưng Lộ Dữ Chu thì khác, anh dường như vẫn bị kẹt ở đâu đó, thường xuyên luống cuống, đôi khi chỉ một chút thân mật cũng đủ làm anh đỏ mặt.
Lộ Dữ Chu:
【 Được rồi, gặp rồi nói. 】
Thịnh Ngộ bĩu môi, hơi khó chịu.
Ánh mắt kiểu gì vậy chứ? Cậu rõ ràng không hề làm nũng, đây là vu oan.
Tòa ký túc xá số 7 có hướng gió tốt, cửa sổ mở một lúc là làn không khí mới đã thay thế mùi ẩm mốc.
Thịnh Ngộ đứng dậy đóng cửa. Ngay cạnh cửa, một tấm vải che đồ bị gió hất lên, mép vải treo vướng vào móc trên ghế.
Cậu đóng cửa, tiện tay bỏ tấm vải xuống, chưa đến hai giây lại quay trở lại, sột soạt lật tấm vải lên.
Bên dưới là một nửa tấm bảng thông báo bằng acrylic đã bị tháo rời.
Năm nay, trường cấp ba Nhất Trung nâng cấp công nghệ, bảng thông báo được thay bằng màn hình điện tử, nội dung tự động chạy liên tục. Bảng thông báo acrylic cũ bị tháo xuống.
Đây là một trong những tấm bảng cũ ấy, nó in khẩu hiệu và tôn chỉ giáo dục của trường, kèm hình ảnh tuyên truyền, là cậu và Lộ Dữ Chu.
Bảng thông báo đã bị gỡ bỏ ném vào một góc không ai để ý, nhưng Lộ Dữ Chu lại nhặt về, đắp lên một tấm vải trắng sạch sẽ.
Thịnh Ngộ vẫn luôn cảm thấy tấm ảnh tuyên truyền năm đó sẽ để lại cho mình hình ảnh xấu xí nhất ở tuổi 17. Nhưng bây giờ nhìn lại, hình như cũng không phải vậy.
Trong ảnh, cậu đang mỉm cười, hơi nghiêng đầu nói chuyện với Lộ Dữ Chu, đường nét sườn mặt rõ ràng. Còn Lộ Dữ Chu nghiêng nửa người, ánh mắt bình tĩnh dừng trên gương mặt cậu.
Chỉ nhìn thoáng qua sẽ tưởng như ánh mắt của một người bạn cùng lớp.
Nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết, tình bạn cái quỷ gì chứ.
Thịnh Ngộ quay đầu nhìn sang giường, rồi lại nhìn tấm ảnh tuyên truyền đối diện kia, muốn cười mà cười không nổi.
Mỗi lần cậu nghĩ rằng Lộ Dữ Chu đã đủ trầm lặng, thì đối phương lại mang đến cho cậu một cú chấn động mới.
Bản tính con người là hướng lợi tránh hại, tiềm thức sẽ gạt bỏ những thứ khiến mình khó chịu. Nếu một tình cảm nào đó tạm thời không thể có kết quả, phần lớn người ta sẽ chọn chôn nó xuống, để đến lúc nào đó quên mất.
Thế nhưng Lộ Dữ Chu lại không giống vậy, anh thà uống rượu độc giải khát, tự treo cho mình một củ cà rốt, cũng không chịu buông tay.
Khác gì tự hành hạ mình đâu?
Đồ bướng bỉnh.
Thịnh Ngộ nằm trên giường, liếc đồng hồ, 11 giờ rưỡi.
Cậu xóa xóa viết viết, gửi cho Lộ Dữ Chu một tin nhắn đầy ẩn ý:
【 Tôi vừa ăn xong một viên kẹo hương bạo châu*, mau lên. 】
(* Hương bạo châu: loại kẹo nhân nổ trong miệng)
-
11 giờ 42, Lộ Dữ Chu trả lời tin nhắn của cậu, nói sắp tới rồi.
Thịnh Ngộ đứng chờ ở cổng trường, cúi đầu nhắn tin cho Triệu Lập Minh:
【 Được, tớ mời, địa điểm các cậu chọn. 】
Triệu Lập Minh có thuộc tính là cái loa, chưa hết một tiết học mà nửa lớp một đã biết tin Thịnh Ngộ quay lại trường.
—— Sở dĩ chỉ là nửa lớp vì lớp một giờ chỉ còn một nửa số người mà Thịnh Ngộ quen mặt.
Hôm nay là thứ sáu, không phải ngày nghỉ. Triệu Lập Minh gom được một nhóm bạn quen, mọi người bàn bạc, quyết định sau tiết thứ tám sẽ cùng nhau trèo tường ra trung tâm thương mại để gặp Thịnh Ngộ.
Thịnh Ngộ nhắn: 【 Bữa cơm này nhất định phải ăn sao? 】
Triệu Lập Minh: 【 Có chứ, hiếm khi cậu về một lần, phải ăn cho chết cậu! 】
Thịnh Ngộ đành chịu. Đang cúi đầu trả lời tin nhắn thì một chiếc taxi dừng lại bên đường, Lộ Dữ Chu bước xuống từ cửa sau.
Ánh mắt đầu tiên của Lộ Dữ Chu không nhận ra Thịnh Ngộ.
Anh đứng ở bên kia đường chờ đèn xanh, xách cặp, bước vội qua đám đông. Chỉ thoáng thấy bên kia là một nam sinh cao gầy, khoác áo gió màu nâu đậm, đeo kính không gọng, tóc được vuốt tạo kiểu, đứng bên vệ đường, đôi mắt sáng rực.
Lộ Dữ Chu liếc qua rồi rút ánh nhìn về, vừa định lấy điện thoại ra anh chần chừ một chút, quay đầu nhìn lần nữa.
Người kia đúng là Thịnh Ngộ.
Hiếm khi thấy cậu ăn mặc nổi bật thế này. Khi hai người còn học chung, Thịnh Ngộ toàn mặc đồng phục, ngày nghỉ thì áo phông dài hơn quần. Mấy cậu trai mười bảy mười tám tuổi vốn chẳng cần ăn diện nhiều, vẫn rạng rỡ tràn đầy sức sống.
Anh luôn biết Thịnh Ngộ đẹp, nhưng không ngờ cậu còn có thể đẹp hơn thế nữa.
Yết hầu Lộ Dữ Chu khẽ trượt hai lần, lẩm bẩm: “… Khác thật.”
Khác với lúc anh thử hương.
Nước hoa trong tiệm cũng thế, mùi trên giấy thử là một chuyện, nhưng khi thấm vào trên người lại là một hương vị khác.
Thịnh Ngộ không nghe rõ, kéo anh đi về phía cổng trường.
Lộ Dữ Chu hỏi: “Không phải đi xem phim sao?”
Thịnh Ngộ: “Chờ chút, tôi đói rồi, vào căn tin kiếm gì ăn trước đi.”
Hai người đứng trước cổng trường, đối diện bảo vệ. Thịnh Ngộ chỉ vào Lộ Dữ Chu, mở miệng nói luôn:
“Tôi là anh trai nó, tới thăm em ấy.”
Lộ Dữ Chu: “…”
Bảo vệ đã đổi ca, không phải người khi nãy, cũng không nhận ra Thịnh Ngộ. Ngập ngừng một chút rồi đưa sổ đăng ký ra:
“Ghi tên là được.”
Lợi dụng tình hình thành công, tâm trạng Thịnh Ngộ vô cùng tốt.
Hai người chọn đi đường tắt về phía nhà ăn. Hôm nay, Lộ Dữ Chu phá lệ yên lặng, anh vẫn luôn nắm lấy ngón tay Thịnh Ngộ, thỉnh thoảng vuốt nhẹ, như thể đang cố kiềm chế điều gì đó.
Thịnh Ngộ không nhận ra sự khác thường của anh, vừa đi vừa thao thao bất tuyệt kể lại chuyện hôm nay.
“Kỳ thật hơn mười giờ tôi đã tới rồi, sau đó gặp Triệu Lập Minh, cậu ấy nói là lớp thi đấu các cậu không học ở trường… Thế là tôi đi đến ký túc xá của cậu…”
Lộ Dữ Chu hỏi:
“Sao không nói cho tôi biết?”
Thịnh Ngộ đáp:
“Cậu đang bận học mà, tôi thì không sao, tự mình ngồi một lát thôi.”
Lộ Dữ Chu khẽ nghiêng đầu, ánh mắt không lộ vẻ gì nhìn từ bàn chân cậu quét lên tận gương mặt, dừng lại ở đôi mắt sau gọng kính một thoáng, rồi quay đầu nói:
“Cậu mang kẹo theo không?”
Thịnh Ngộ dừng lại, ngón tay lập tức siết chặt, móng tay bấm nhẹ vào hõm bàn tay Lộ Dữ Chu, cậu vô thức mím môi, mặt hơi nóng lên:
“Có mang, cậu muốn à?”
Lộ Dữ Chu không đáp, chỉ đưa tay ra.
Kẹo bạo châu* được đựng trong một chiếc hộp rất mỏng. Lộ Dữ Chu mở nắp, đổ ra hai viên rồi ném vào miệng.
(* Kẹo bạo châu (tiếng Trung: 爆珠糖) hay còn gọi ở Việt Nam là kẹo nổ, là một loại kẹo đặc biệt khi bỏ vào miệng sẽ phát ra tiếng lách tách và tạo cảm giác li ti “nổ” trên lưỡi. Theo tui tìm hiểu thì nó có tác dụng làm thơm miệng tạm thời.)
Thịnh Ngộ nhỏ giọng nhắc:
“Một viên là được rồi, cậu ăn nhiều quá.”
Lộ Dữ Chu cất phần còn lại vào túi mình, bình thản nói:
“Đồ ăn ở nhà ăn dở lắm. Lát nữa tôi dẫn cậu đi ăn món khác. Trước tiên có thể ghé ký túc xá một chút không, tôi có vài thứ muốn cất vào đó.”
Thịnh Ngộ l**m nhẹ môi: “Được.”
-
Hai bóng người vội vàng chạy vào tòa nhà ký túc số bảy.
Dì quản lý chậm nửa nhịp ngó đầu ra xem chỉ kịp thấy một vạt áo thoáng vụt qua góc cửa, ngay sau đó là tiếng “rầm” đóng cửa thật mạnh.
Dì thu lại tầm mắt, vừa đan áo len vừa lắc đầu, thầm nghĩ giờ bọn trẻ đúng là vội vàng quá.
Trong phòng không bật đèn, không gian tối tăm gần như không thấy gì, chỉ có một khe sáng yếu ớt lọt qua khe cửa.
Ưu điểm của phòng chứa đồ là ở đâu cũng có bàn. Thịnh Ngộ chưa kịp lùi được hai bước đã bị Lộ Dữ Chu ôm bế đặt lên bàn học, cậu miễn cưỡng ngồi lên cái bàn, hai chân tách ra đặt ở bên hông anh.
Cậu cảm giác kính mắt bị vật gì chạm vào làm rơi xuống, trong giây lát có chút hoảng hốt:
“Lộ Dữ Chu, kính của tôi—”
Tạo hình của cậu!
“Đừng lo lắng.” Lộ Dữ Chu kéo cổ áo cậu xuống khẽ hôn lên xương quai xanh, hơi thở có phần dồn dập:
“Nếu dẫm hỏng thì tôi đền cho cậu.”
Lớp trong cùng Thịnh Ngộ mặc một chiếc áo len cổ cao màu đen, bên ngoài khoác sơ mi trắng cổ bẻ, rồi mới đến áo gió. Vạt áo sơ mi gọn gàng cắm trong quần, đường cong vòng eo càng thêm rõ ràng.
Trí thức hay không, Lộ Dữ Chu không rõ, anh chỉ biết là trông quá gợi cảm.
Trong nhịp hôn hỗn loạn, đầu óc Thịnh Ngộ choáng váng. Chẳng mấy chốc đã tức tối để Lộ Dữ Chu chiếm thế chủ động. Một bên cậu bị động hưởng thụ, một bên lại bất mãn nghĩ cùng là người mới, dựa vào đâu anh tiến bộ nhanh thế chứ.
Mấy hôm trước còn là hai bên gặm nhau, giờ chỉ còn mình cậu gặm anh thôi.
Bực thì bực, nhưng Thịnh Ngộ vẫn ngoan ngoãn chống nửa người trên, ngẩng mặt để Lộ Dữ Chu hôn sâu hơn.
…
Kẹo bạo châu vị bạc hà mát lạnh, nhưng nhiệt độ trên người Thịnh Ngộ lại nóng hừng hực.
Bọn họ hôn lâu đến mức trên người Lộ Dữ Chu cũng vương mùi nước hoa, hương vị hai người hòa quyện, ám muội vô cùng.
Cứ thế ôm nhau một lúc, đợi cảm xúc bình ổn, Thịnh Ngộ khẽ nhúc nhích eo, hơi xấu hổ:
“Lộ Dữ Chu, cậu…”
Cậu không biết phải nói gì.
Tuổi trẻ khí nóng bốc cao, chỉ cần chạm vào thì khó tránh có phản ứng. Ở nhà cũ, hai người cũng từng thân thiết quá mức, thường tìm góc riêng chờ một lát là bình tĩnh lại.
Cả hai vốn chẳng hiểu nhiều, hôn môi đã là giới hạn thân mật nhất, chuyện khác chưa từng thử, có phần vì ngại ngùng.
Có lẽ hôm nay cảm xúc kích động, cả hai đều hơi khó kiềm chế. Dù đã im lặng lâu như vậy, nhưng vẫn còn…
“Không sao.” Giọng Lộ Dữ Chu khàn khàn, anh khẽ ho một tiếng, quay đầu sang hướng khác. Tuy trong phòng không sáng, nhưng Thịnh Ngộ cảm giác được vành tai anh chắcđang đỏ bừng.
“Cậu… có thể ra ngoài một lát được không?”
—------
Chuột: Aaa tui hờn, tính đổi xưng hô rồi mà vẫn cứ bị cấn nên phải chịu đựng thêm mấy chương nữaa
Chờ đến đó chắc để Lộ Dữ Chu gọi tôi - em, còn Thịnh Ngộ đang phân vân nên để anh - em hay tôi - cậu nữa.