Anh Ấy Thật Tốt

Chương 65: Thổ lộ.



Ăn trưa xong đã muộn, buổi tối họ không định ăn gì thêm.

Hai người cùng ăn hết bát mì trường thọ, dọn dẹp qua loa rồi Thịnh Khải Cơ cũng không ở lại lâu, ông sai xe riêng đưa họ về hẻm Hỉ Thước.

Cửa kính xe hạ xuống một nửa, Thịnh Ngộ nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ chậm rãi lùi về phía sau. Tâm trạng hỗn loạn cả ngày cuối cùng cũng bình ổn trở lại.

Cậu lấy điện thoại, mím môi ngẫm nghĩ một lúc, gửi cho Lộ Dữ Chu:

【 Chúng ta như vậy có phải hơi không bình thường không? 】

Trong không gian yên tĩnh, tiếng thông báo tin nhắn vang lên. Người bên cạnh rút điện thoại, lặng im đọc thật lâu mới trả lời:

【 Lấy cái gì làm chuẩn mực? 】

Thịnh Ngộ liếc thoáng qua ghế tài xế, như kẻ trộm lén tắt âm, cúi đầu gõ:

【 Bạn cùng tuổi ấy, Hạ Dương, Triệu Lập Minh bọn họ… 】

Lộ Dữ Chu: 【 … 】

Lộ Dữ Chu: 【 Bọn họ bình thường chỗ nào. 】

Thịnh Ngộ nghẹn họng, khẽ sặc một tiếng cúi xuống ho nhẹ. Tài xế ngồi phía trước lo lắng:

“Tiểu thiếu gia bị cảm à? Hộp để tay có nước, uống một chút cho dịu cổ họng, sắp tới nơi rồi.”

Thịnh Ngộ cầm chai nước, vặn nắp uống vài ngụm để che giấu, vừa định đặt xuống thì ngón tay bị người bên cạnh nắm lấy nhéo một cái.

Đây là lực đạo bình thường của Lộ Dữ Chu, không nhẹ cũng không nặng, vừa đủ để cậu cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của anh.

Thịnh Ngộ thoáng liếc gương chiếu hậu, chột dạ rụt tay lại nhét vào túi.

Tin nhắn mới từ Lộ Dữ Chu hiện lên:

【 Nghiên cứu sinh học cho thấy xu hướng tính dục chịu ảnh hưởng của gien, hormone, môi trường… Là một phần của sự đa dạng ở con người. Đồng tính luyến ái cũng bình thường như việc thuận tay trái vậy. 】

Thịnh Ngộ: 【 … Thật à? 】

Thịnh Ngộ: 【 Nhưng tôi hình như không phải đồng tính, tôi chỉ thích cậu thôi. 】

Cạch—

Người bên cạnh làm rơi điện thoại xuống gầm ghế. Lộ Dữ Chu cúi xuống nhặt, tài xế ngồi ghế trước ân cần hỏi: 

"Thiếu gia, cậu có cần dừng xe không?"

“…Không cần.” Giọng Lộ Dữ Chu hơi khàn, có lẽ là do anh cúi xuống lâu làm máu dồn lên mặt. Tài xế nhìn thấy qua gương chiếu hậu, khuôn mặt vốn lạnh lùng, tái nhợt của anh giờ đã hồng hào lên.

Người lái xe nhìn Lộ Dữ Chu rồi nhìn Thịnh Ngộ, vẻ mặt lo lắng.

Một người sốt, một người cảm lạnh. Tình trạng sức khỏe của hai thiếu gia thật đáng lo ngại.

Lộ Dữ Chu cầm điện thoại lên, ấn mấy lần mới mở được nút khóa màn hình.

Anh cúi mắt gõ:

【 Thật sao? Chuyện từ khi nào thế? 】

Thịnh Ngộ: 【 Tôi không biết, ai mà nói chính xác được. Nhưng nếu tôi có thể hôn cậu suốt một ngày… thì hoặc là tôi thích cậu, hoặc tôi là b**n th**. 】

Bánh xe lăn qua gờ giảm tốc khiến ghế xóc nảy, suýt nữa điện thoại trên tay Lộ Dữ Chu rơi lần nữa.

Lộ Dữ Chu: 【 Cậu biết mình đang nói gì không? 】

Thịnh Ngộ: 【 Biết. 】

Cậu đưa tay xoa nhẹ má, cảm giác nóng rát bên sườn mặt càng rõ, đặc biệt là chỗ đang bị ánh mắt người bên cạnh dán chặt, như thể có con kiến đang bò qua.

【 Tôi chỉ muốn nói với cậu vài câu ngọt ngào thôi… Hôm đó buổi tối cậu bảo thích tôi, hình như tôi chưa trả lời, giờ bù đắp lại. 】

Ngón tay Lộ Dữ Chu dừng trên khung soạn thảo. Anh định nói không thể chỉ dựa vào vậy mà kết luận… nhưng rồi lại thấy, kết luận kiểu này cũng chẳng có gì sai.

Anh quen dùng lý trí dẫn đường, việc gì cũng giải quyết theo từng bước một hai ba rõ ràng như giải đề.

Còn Thịnh Ngộ thì đi theo trực giác, đôi khi cơ thể cậu còn nhạy bén hơn não bộ.

Lộ Dữ Chu suy nghĩ mãi cũng không tìm được câu trả lời.

Trong khi đó, Thịnh Ngộ lại gửi thêm hai tin:

【 Tôi nghe Hạ Dương nói, cậu giấu kết quả CMO của mình là tính sang Alsace, muốn chính miệng nói với tôi. 】

【 Chắc đây không phải điều duy nhất cậu muốn nói đâu nhỉ. 】

… Sớm muộn gì cũng phải xử lý cái miệng lắm lời của Hạ Dương, Lộ Dữ Chu nghĩ.

【 Còn một chuyện nữa. 】

【 Cái gì? 】

Chỉ là một dấu hỏi đơn giản, nhưng cả hai đều hiểu rõ ẩn ý phía sau.

【 Muốn nói với cậu rằng tôi thích cậu. 】

Thịnh Ngộ nhìn chằm chằm màn hình, ngay giây phút đọc được tai cậu bỗng ù đi, mọi âm thanh tan biến, chỉ còn tiếng tim đập dồn dập vang trong lồng ngực.

Biết trước là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là hai chuyện khác nhau.

【 Thật ra tôi đã muốn nói từ lâu. Ở thành phố B… nếu hôm đó không xảy ra chuyện bất ngờ, tôi có lẽ đã thử tỏ tình. Có thể sẽ vụng về, hấp tấp, nhưng lúc ấy tôi thật sự… có chút ảo giác là cậu cũng thích tôi. Chỉ cần một chút thôi, tôi đã đủ can đảm để thử một chút. 】

【 Nhưng đáng tiếc là… sau khi cậu ra nước ngoài, tôi không còn ảo giác ấy nữa. 】

Ngày nhận được giấy báo trúng tuyển, Lộ Dữ Chu cảm thấy lòng trống rỗng. Anh ngồi lì ở nhà cả ngày, không thấy vui vẻ, mà chỉ cảm thấy có chút trống trải.

Anh không rõ sự trống trải đó đến từ việc kết thúc thời đi học hay từ một người ở cách xa hàng ngàn kilomet. Chỉ biết, anh không hề hạnh phúc như mình tưởng tượng.

Thịnh Ngộ:【 Tạm dừng lại chút. 】 

Điều hòa trong xe mở hơi cao, cậu cảm thấy nóng.

Cậu l**m đôi môi khô, ngồi thẳng dậy, theo ánh đèn đường lấp ló ngoài cửa sổ mà quay sang.

Lộ Dữ Chu cũng đang nhìn cậu. Ánh mắt bình tĩnh, đèn đường chiếu sáng nửa khuôn mặt, nơi cổ áo rộng hé lộ xương quai xanh thẳng tắp, dọc theo yết hầu lên cao, ánh sáng khi mờ khi tỏ khắc rõ đôi môi mỏng sắc nét ấy.

Trước đây, Thịnh Ngộ không hiểu vì sao Lộ Dữ Chu lại thích hôn đến thế.

Giờ phút này, cậu có chút hiểu ra rồi.

Bởi chính lúc này, cậu cũng rất muốn hôn anh.

Lời tỏ tình của Lộ Dữ Chu không hề hoa mỹ, chẳng có kết cấu gì rõ ràng. Nó như một bí mật bất ngờ phơi ra dưới ánh mặt trời — ngây ngô, vụng về, thậm chí liều lĩnh.

Nhưng chính cái vụng về ấy lại lay động lòng người hơn bất kỳ lời yêu đậm sâu nào.

Trong bóng tối Thịnh Ngộ khẽ nắm lấy tay anh, cậu ngồi thẳng lưng rồi chậm rãi nghiêng người lại gần.

Cậu không rõ mình định làm gì, chỉ biết bản năng muốn nghe anh nói, vì thế mới bảo tạm dừng.

Do dự một thoáng, ánh mắt dừng lại nơi đôi môi kia, Thịnh Ngộ khẽ nói, giọng như gió lướt:

“Có thể để lát nữa nói tiếp không? Nhưng dùng miệng.”

-

Cậu không nhớ rõ mình về nhà bằng cách nào.

Chỉ nhớ, vừa xoay chìa khóa, Thịnh Ngộ đã như một kẻ đói lâu ngày đẩy Lộ Dữ Chu vào trong. Một chân đóng sầm cửa lại, cậu đè anh lên cửa rồi cắn lấy môi anh.

Cắn, chỉ thuần túy là cắn.

Chưa đầy hai giây, Lộ Dữ Chu khẽ kêu, bàn tay vòng ra giữ eo cậu, giọng lẫn ý cười mơ hồ:

“Ư… Chảy máu rồi, Thịnh Ngộ.”

Cậu cũng đã nếm thấy mùi máu tanh, bèn buông ra khẽ ấn vai anh xuống, cúi người hôn nhẹ vào vết thương nơi môi dưới như an ủi. Động tác cẩn thận như chim non mổ thóc.

An ủi xong rồi, cậu lại mạnh tay đẩy anh vào cửa lần nữa, bá đạo nói:

“Đừng nhúc nhích! Tôi còn chưa hôn cậu xong mà.”

Lộ Dữ Chu vừa mới thổ lộ tình cảm thành công, sao nhịn được khi bị trêu chọc kiểu này. Chỉ chốc lát sau, tình thế đã đảo ngược, người bị ép vào cửa chính là Thịnh Ngộ.



Lộ Dự Chu khẽ vén mái tóc lòa xòa của Thịnh Ngộ, để lộ đôi mắt vì thiếu dưỡng khí mà ửng đỏ. Một chân anh vẫn kẹt giữa hai đầu gối cậu, Thịnh Ngộ dang chân, buộc phải hạ thấp trọng tâm. Khi không đứng vững, cậu vô thức nghiêng về phía anh.

Lộ Dự Chu lại cúi xuống hôn, giọng đứt quãng giữa những hơi thở gấp gáp:

“Tôi chẳng có chút chắc chắn nào, Thịnh Ngộ… Tôi chỉ là vứt hết lý trí, chỉ muốn gặp cậu một lần thôi…”

Thịnh Ngộ thở dồn dập, như đang đấu một trận không chịu thua, không chịu kém thế, đáp lại bằng một nụ hôn sâu:

“Rồi sao nữa…”

Lời của Lộ Dự Chu rời rạc, đan xen cùng nhịp thở, vương vãi mà tan vào bên tai cậu:

“Ban đầu, tôi thật sự rất mơ hồ. Tôi chưa từng thích ai trước đây… thậm chí còn nghi ngờ đó chỉ là hiệu ứng cầu treo…”

“Có lẽ là vì quá mệt, hoặc cũng có thể vì chúng ta ở bên nhau quá lâu, lâu đến mức sinh ra ảo giác như vậy…”

“Nhưng khi cậu ra nước ngoài, chúng ta không còn cùng nhau sớm tối. Cách nhau hàng ngàn kilomet, đến cả việc nghe giọng cũng phải canh chênh lệch múi giờ. Sau này, khi tôi thi xong, không còn mệt nữa… tôi vẫn thích cậu.”

…..

Thịnh Ngộ đầu óc choáng váng dựa hẳn vào cánh cửa, cố gắng điều hòa hơi thở.

Lần hôn môi này chẳng khác nào đánh trận — cậu có nhịp của mình, Lộ Dữ Chu có nhịp của anh, hai bên liên tiếp va vào răng đối phương, môi bị cọ đến tê rần. Mãi đến khi thật sự không thở nổi, Thịnh Ngộ mới buông vai Lộ Dữ Chu, tựa vào cửa, ngơ ngẩn nhìn bầu trời đêm.

Giữa tiết trời hơn mười độ, vậy mà cậu ra toàn một thân mồ hôi nóng hừng hực.

Lộ Dữ Chu cúi đầu ôm lấy Thịnh Ngộ, cằm gác lên vai cậu, hơi thở vừa nặng vừa nóng.

“Sao vậy?” Anh vuốt nhẹ phần xương ở thắt lưng cậu, giọng khàn khàn hỏi: 

“Sao tự nhiên lại kích động như thế?”

Thịnh Ngộ vẫn nhìn lên không trung, ánh mắt bối rối:

“Không biết. Lộ Dữ Chu, cậu vừa nói thích tôi… tôi liền hơi hưng phấn, cả người căng cứng lại.”

Lộ Dữ Chu khựng một chút, hơi thở lập tức rối loạn, anh nghiêng mặt hôn lên cằm cậu.

Trận này xem như Lộ Dữ Chu thắng, vì Thịnh Ngộ hoàn toàn bất động, chẳng còn chút sức lực nào. Nếu không có vòng tay của anh giữ lại, có lẽ cậu đã trượt xuống cửa rồi.

Nghỉ một lát, Thịnh Ngộ mới rời khỏi cánh cửa sắt lạnh, lấy hết sức lết vào nhà.

Trời đã khuya, khoảng thời gian trước cậu thức đêm quá nhiều nên giờ vừa đến giờ là thấy buồn ngủ. Tắm rửa xong, ra ban công hóng gió một chút, còn chưa kịp vào phòng thì mắt đã díp lại.

Cậu lê bước như xác sống về phòng, đứng ở cửa một lúc, cảm thấy có gì đó không đúng.

“Lộ Dữ Chu.” Cậu quay đầu gọi.

“Gối của tôi đâu?”

Lộ Dữ Chu ngậm bàn chải từ phòng tắm bước ra, bởi vì sắp tắm nên nửa thân trên tr*n tr**, chỉ khoác một chiếc khăn tắm màu xám trên vai, đuôi khăn rủ xuống ngực.

“Để trong phòng cậu rồi. Giường cũng trải xong cho cậu…” Giọng anh mơ hồ vì đang đánh răng.

Thịnh Ngộ: “…”

Vừa mới hôn nhau cuồng nhiệt, giờ thấy bộ dạng này của Lộ Dữ Chu, trong đầu cậu lại không kìm được nghĩ đến mấy thứ không trong sáng.

Lộ Dữ Chu cũng chẳng khá hơn, anh nghiêng mặt, máy móc đánh răng, gân xanh trên mu bàn tay đang giữ khung cửa hiện rõ.

Cái kiểu ngượng ngùng và câm lặng sau khi thân mật ấy lại quét qua cả hai.

Thịnh Ngộ xoa mặt, cậu nhanh chóng dời mắt, nhìn đông ngó tây như muốn tìm chỗ chui xuống:

“À… Vậy tôi về ngủ đây, ngủ ngon.”

Lộ Dữ Chu vịn khung cửa, nhẹ gật đầu.

Chăn gối vừa phơi vẫn còn ấm, mang theo mùi nắng. Thịnh Ngộ chui vào, chỉ hai động tác đã quấn mình như cái kén.

Cậu vừa rồi còn mệt muốn chết, vậy mà vừa nằm xuống lại thấy thiếu thiếu gì đó. Dù hơi trống trải, nhưng cơ thể mỏi mệt vẫn thôi thúc cậu nhắm mắt, chẳng mấy chốc đã vào giấc ngủ.

Nửa đêm, Thịnh Ngộ nghe tiếng cửa phòng mở. Cậu ngủ không sâu, nheo mắt lại, mơ màng cảm nhận được hơi thở quen thuộc mang theo chút se lạnh cuối thu đang tiến lại gần.

Lộ Dữ Chu cúi xuống hôn trán cậu, nhỏ giọng nói:

“Thịnh Ngộ, tôi không ngủ được.”

Trái tim trống rỗng cả đêm của cậu bỗng như được lấp đầy, lăn mình vào trong nhường chỗ, cậu lẩm bẩm:

“Nửa đêm nửa hôm, dọa chết người…”

Bên cạnh vang lên tiếng sột soạt, một cơ thể mang hơi lạnh áp sát vào. Lộ Dữ Chu gác cằm lên gáy cậu, thân thể cả đêm trằn trọc căng cứng nhanh chóng chậm rãi thả lỏng.

Lộ Dữ Chu từ phía sau ôm lấy cậu, vẫn là tư thế muốn mạng người ấy.

—---------

Chuột: Tui không biết đâu, tui chịu hết nỗi rồi, kệ nó cấn như nào thì chương sau tui vẫn phải đổi xưng hô thành anh - emmm. 

Chương đầu chắc còn cấn chứ nghe hoài chắc cũng thấy tình đấy, mặc kệ tất cả đi.