Anh, Anh Ta, Em Thấy Ai?

Chương 2



Nghe thấy giọng tôi, động tác uống rượu của anh khựng lại.

 

Từ từ ngẩng đầu lên.

 

Đuôi mắt anh hơi đỏ, trong đôi mắt đen láy phản chiếu dáng vẻ của tôi.

 

Nhìn tôi một lúc, khoé môi anh cong lên nụ cười đầy tự giễu: “Em đến làm gì?”

 

Giọng điệu của anh lạnh đến mức như thể tiếng ồn ào xung quanh cũng bị áp xuống.

 

“Đến để tiếp tục sỉ nhục anh sao?”

 

Âm thanh bên bàn tiệc nhỏ dần, vài người lén lút nhìn về phía chúng tôi như đang hóng kịch hay.

 

“Tưởng Trúc, không phải em nói chị…” Thịnh Dương vội vàng giảng hoà, liên tục nháy mắt với tôi, “Sao chị có thể đối xử với anh Việt như vậy được?”

 

Giọng thằng nhóc này nghe như thật lòng đau đớn: “Bây giờ bên ngoài người ta đều nói anh Việt là thế thân đó.”

 

Người bên ngoài? Tôi làm lớn chuyện vậy sao?

 

Thấy sắc mặt Bùi Việt càng lúc càng tối sầm.

 

Tôi quýnh lên, vội vã xua tay: “Người đó thật ra không phải bạn trai cũ của em, bọn em chỉ là lớn lên cùng nhau thôi.”

 

Không biết có phải ảo giác không, tôi cảm thấy sắc mặt Bùi Việt lại càng đen hơn.

 

Anh cười lạnh, nhìn tôi: “Thanh mai trúc mã à?”

 

“Thanh mai cái gì mà trúc mã, anh nói gì vậy.” Tôi phủ nhận ngay.

 

“Thật ra là cậu ta bị bệnh thần kinh, nhà hai bên ở gần nhau, em chỉ là vì thương cảm bệnh nhân nên từ nhỏ tới lớn chăm sóc cậu ta hơn chút. Thực ra đến tên cậu ta là gì em còn quên…”

 

Bùi Việt tựa lưng ra sau với dáng vẻ tuỳ ý, lại nhấp một ngụm rượu: “Thật không?”

 

“Thật mà!” Tôi gật đầu chắc nịch.

 

Người đàn ông trước mặt nhướng nhẹ mày, không nói gì.

 

Ánh mắt lười biếng đảo một vòng quanh phòng.

 

Vài người ban nãy còn lén nhìn chúng tôi, lập tức hiểu chuyện mà dời mắt đi.

 

Bắt đầu ồn ào cụng ly tiếp.

 

“Tưởng Trúc.” Anh gọi tên tôi, giọng điệu lười nhác.

 

Âm thanh lạnh lẽo len lỏi trong tiếng cười nói ồn ào, truyền đến từng chữ một cách rõ ràng: “Đừng để anh phát hiện em lừa anh, nếu không hậu quả thế nào em biết rồi đấy.”

 

Tôi run lên một cái.

 

“Thôi mà, anh Việt, em chỉ thích mình anh thôi, sao có thể coi anh là thế thân được chứ?”

 

Anh liếc tôi một cái: “Mấy lời này em đi nói với mấy thằng nhóc kia thì còn được, với anh thì vô dụng.”

 

Tôi nghiêng người lại gần, cười hì hì hạ thấp giọng: “Vậy em nói cái gì có tác dụng với đàn ông trưởng thành nha, tối nay qua chỗ em không?”

 

“Khụ khụ khụ!” Bùi Việt suýt nữa bị sặc rượu.

 

Tôi rút mấy tờ khăn giấy đưa cho anh.

 

Anh không nhận, thẹn quá hoá giận trừng mắt nhìn tôi, nghiến răng: “Em bớt giở trò lưu manh đi.”

 

“Em có giở trò đâu.” Tôi nghiêng đầu, “Con mèo nhà em biết lộn mèo đó, anh không muốn xem thử à?”

 

Có lẽ là vì nét mặt tôi quá nghiêm túc, lời của Bùi Việt mắc nghẹn nơi cổ họng.

 

Một lúc lâu vẫn không nói ra được, mặt nghẹn đến đỏ bừng.

 

Cuối cùng chỉ hừ lạnh một tiếng.

 

Quay mặt sang chỗ khác giận dỗi.

 

Anh lại làm sao nữa vậy?

 

Bùi Việt có lúc thật sự vô cùng khó hiểu.

 

Nhưng không sao cả, tôi là dân chuyên nghiệp.

 

4

Hôm sau lên lớp, tôi như thường lệ đến lớp của Bùi Việt học ké.

 

Thậm chí còn chen lên ngồi ở hàng ghế sau.

 

Có người liếc tôi, tiếng bàn tán vang lên bên tai.

 

“Cô ta lại tới nữa rồi.”

 

“Da mặt cũng dày thật, như con ch.ó l.i.ế.m người ta vậy, không có chút tự trọng nào.”

 

“Đúng vậy, Bùi Việt sao có thể để mắt đến cô ta chứ, đúng là mơ giữa ban ngày.”

 

Tôi nghiến chặt răng, tức giận siết nắm tay.

 

Sau đó giơ tay tạo thành hình trái tim với bọn họ.

 

Quả nhiên, ánh mắt lén lút quan sát tôi lập tức thu lại như thể nhìn thấy đồ ngốc.

 

Tôi cũng thu tay về.

 

Những lời thế này đối với tôi chẳng có tí sát thương nào.

 

Chẳng lẽ tôi sẽ vì vậy mà từ bỏ việc nịnh nọt Bùi Việt sao?

 

Không đời nào.

 

Anh không phải Bùi Việt, mà là mười triệu đấy.

 

Người ta không thể vì tự trọng mà từ bỏ tiền được.

 

Một lúc sau Bùi Việt đến.

 

Anh ngồi xuống bên cạnh tôi.

 

Tôi như đồ biến thái hít hít một cái: “Anh Việt hôm nay trên người anh thơm quá à!

 

Anh liếc trắng tôi một cái.

 

Anh không nói gì, nhưng vành tai hơi đỏ.

 

Mãi một lúc sau mới lạnh nhạt nói: “Đừng suốt ngày nghĩ mấy thứ linh tinh đó.”

 

Tôi có nghĩ gì đâu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

5

Lúc mới bắt đầu đeo bám Bùi Việt, tôi đã làm một cuộc điều tra kỹ càng về anh.

 

Anh mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng.

 

Thế nên mỗi lần gặp anh, tôi đều phải tắm nửa tiếng, rồi xịt mình thành bé con thơm thơm.

 

Xong lại tìm cách xuất hiện trước mặt anh, giả vờ tình cờ gặp đủ kiểu.

 

Mỗi lần anh đều nhíu mày như sắp kẹp chếc 1 con ruồi ấy.

 

Nửa tháng sau, anh ném cho tôi một thùng nước hoa hàng hiệu.

 

Nói tôi đừng dùng mấy loại nước hoa rẻ tiền, làm ô nhiễm mũi anh.

 

Tôi quay đầu liền đem đống đó treo lên chợ đồ cũ để bán.

 

Không ngờ bị bạn anh phát hiện.

 

Vì trên chai nước hoa có khắc tên Bùi Việt.

 

Kết quả là chọc giận anh, anh mắng tôi nghèo đến phát điên.

 

Cả một tuần trời không thèm để ý đến tôi.

 

Câu chuyện này nói cho chúng ta biết…

 

Đồ Bùi Việt tặng tuyệt đối không thể tuỳ tiện xử lý hay bán đi.

 

Đặc biệt là nước hoa.

 

Thế nên sau này tôi toàn giao dịch ngầm offline.

 

6

Tan học.

 

Chúng tôi đứng ở đại sảnh tầng một.

 

Mưa lớn xối xả, các bạn học xung quanh đều đã che ô đi mất.

 

“Tưởng Trúc, không mang ô hả? Đi chung với tớ đi.”

 

Bên cạnh có một nam sinh quen biết hỏi tôi.

 

Tôi vừa định gật đầu.

 

“Tưởng Trúc, anh không có ô.”

 

Bên cạnh vang lên một giọng nói lạnh như băng.

 

Tôi quay đầu lại, thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng như sương của Bùi Việt.

 

Không có ô á?

 

Tôi theo phản xạ nhìn về cây dù hoa nhỏ trong tay bạn nam kia.

 

Cái đó chắc chắn không che nổi ba người.

 

Hết cách, tôi đành ở lại.

 

Đợi mọi người đều đi hết, trong đại sảnh chỉ còn tôi và Bùi Việt.

 

Anh một tay đút túi quần, nửa người tựa vào cột.

 

Tôi nhìn đồng hồ.

 

“Em có vội không?”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

“Cũng hơi vội.”

 

Tôi sắp trễ ca làm thêm ở cửa hàng tiện lợi rồi.

 

Mà mưa kiểu này chắc còn phải đợi thêm một lúc nữa.

 

Không biết qua bao lâu, bên tai lại vang lên giọng lạnh lùng của người đàn ông.

 

“Dùng cái này này.”

 

Tôi quay đầu lại, sững người.

 

Bùi Việt không biết từ đâu lôi ra một tấm bìa cứng, đang đưa về phía tôi.

 

Cái gì vậy chứ?

 

Như thể thấy tôi quá phiền phức, anh xoa cổ.

 

Cực kỳ thiếu kiên nhẫn tặc lưỡi một tiếng, nói: “Chỉ mình em dùng cũng được.”

 

Anh cũng biết quan tâm người khác ghê ha!

 

Cuối cùng là Bùi Việt gọi người đến đón.

 

Tôi ngồi trên xe, Thịnh Dương nhắn tin cho tôi.

 

Thằng nhóc đó nói mấy ngày nữa thanh mai trúc mã của Bùi Việt -Tô Uyển Uyển sẽ về nước.

 

Còn bảo tôi chuẩn bị tâm lý cho tốt.

 

Tôi nhăn nhó như bị sét đánh giữa trời quang.

 

Gần đây sếp tôi cũng hỏi han liên tục.

 

Nếu Bùi Việt mà yêu người khác rồi, tôi sẽ không thể tiếp tục đeo bám anh được nữa.

 

Tôi len lén liếc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh.

 

Anh khoanh tay, nhắm mắt dưỡng thần.

 

Môi mím lại, tóc đen lòa xòa che đi lông mày, ngũ quan tinh tế hoàn hảo như một bức tranh sơn dầu.

 

Nhưng tôi không còn tâm trí để ngắm nữa.

 

Còn hai tháng nữa mới đủ một năm.

 

Chẳng lẽ tôi thật sự sắp thất bại rồi sao?

 

Tôi rất hối hận, lúc trước không điều tra kỹ càng.

 

Giờ thì công sức cả năm có khả năng đổ sông đổ biển.

 

Không, không được.

 

Chưa đến phút cuối, tuyệt đối không được bỏ cuộc.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com