Yêu một người là không giấu được, nhưng yêu hai người thì nhất định phải giấu bằng được.
Sau khi Bùi Việt phát hiện mối tình đầu của tôi giống anh năm phần.
Anh liền sụp đổ rồi.
Anh nghiến răng nghiến lợi: “Ánh mắt em khi nhìn anh, rốt cuộc là đang tìm hình bóng ai?”
1
“Tưởng Trúc, đây là ai?”
Bùi Việt cầm một tấm ảnh, mắt đỏ hoe hỏi tôi.
Tôi ghé lại gần nhìn.
Trong ảnh, thiếu niên đứng đút tay vào túi, ánh mắt nhìn thẳng vào ống kính, khóe môi nhếch lên, nụ cười ngông cuồng bất kham.
Chà, chẳng phải là “ai đó” sao?
Tôi rất thẳng thắn: “Bạn trai cũ, lâu rồi không liên lạc.”
Bùi Việt cười lạnh một tiếng, nghiến răng sau: “Em coi anh là thế thân à?”
Thế thân?
Tôi nheo mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Thật sự là có chút giống, chắc cũng phải giống khoảng năm phần đó.
Nhưng mà người với người ấy mà, chẳng phải ai cũng na ná nhau sao?
Tôi lắc đầu phủ nhận.
“Em nói dối!”
Tôi khựng lại, chớp chớp mắt, có chút kinh ngạc.
Người đàn ông trước mặt đuôi mắt hoe đỏ, năm ngón tay siết thành nắm đấm, khớp xương trắng bệch.
Cả người như phủ một tầng sát khí.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Bùi Việt để lộ cảm xúc mạnh đến vậy.
Tôi còn muốn giải thích: “Em không nói dối.”
Mắt Bùi Việt càng đỏ hơn, giọng anh nghẹn lại: “Vậy em nói xem, tại sao anh lại giống bạn trai cũ của em đến vậy?”
“Bởi vì…” Tôi không dám kích thích anh thêm, đắn đo từ ngữ, do dự nói: “Em… thích kiểu này?”
“Giỏi lắm, rất giỏi.” Anh như bị chọc cười, lùi lại hai bước, xoay người bỏ đi.
Tôi đứng nguyên tại chỗ, có chút rối bời.
Xung quanh vài người qua đường liếc nhìn tôi.
Trong mắt họ là sự khinh thường rõ ràng.
……
Oan uổng quá mà.
Hơn nữa Bùi Việt nổi giận làm gì chứ? Chúng tôi có đang yêu đương gì đâu.
Tôi theo đuổi anh suốt nửa năm trời, lần nào cũng ăn bơ.
Mỗi ngày không phải bị anh lườm nguýt chê bai, thì là bị công kích bằng mồm mép sắc bén.
Bạn cùng phòng của anh - Thịnh Dương, là em họ hàng xa của tôi.
Tôi lấy tấm ảnh hồi nhỏ lúc thằng nhóc ấy cởi chuồng chạy khắp phố mà mẹ thằng nhóc ấy đăng trong vòng bạn bè ra uy hiếp.
Ép thằng nhóc ấy làm tai mắt và trợ thủ cho tôi.
Thịnh Dương nói Bùi Việt có một cô thanh mai trúc mã, hai người họ hay gọi điện trong ký túc xá.
Nói chuyện một hồi là lại cãi nhau.
Thanh mai trúc mã kiểu oan gia vui vẻ.
Buff mạnh ghê.
Thế nên tôi nghĩ Bùi Việt chắc chắn không để mắt tới tôi đâu.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa tôi và những người theo đuổi khác, không phải là tôi theo đuổi siêng năng nhất, mà là tôi tự biết thân biết phận nhất.
Nhưng giờ Bùi Việt làm tôi lag luôn rồi.
Anh thích tôi á hả?
Không thể nào.
Vừa mới lóe lên khả năng đó tôi đã phủ nhận ngay.
Chẳng lẽ là lòng tự trọng của đàn ông trỗi dậy?
Đang suy nghĩ thì đàn chị gọi điện tới, giọng chị ấy rất bình tĩnh, nghe như sắp c.h.ế.t tới nơi: “Tưởng Trúc, gà của viện sinh vật chạy ra rồi, sắp ăn đậu phộng của em đấy.”