Anh, Anh Ta, Em Thấy Ai?

Chương 1



Yêu một người là không giấu được, nhưng yêu hai người thì nhất định phải giấu bằng được.

 

Sau khi Bùi Việt phát hiện mối tình đầu của tôi giống anh năm phần.

 

Anh liền sụp đổ rồi.

 

Anh nghiến răng nghiến lợi: “Ánh mắt em khi nhìn anh, rốt cuộc là đang tìm hình bóng ai?”

 

1

 

“Tưởng Trúc, đây là ai?”

 

Bùi Việt cầm một tấm ảnh, mắt đỏ hoe hỏi tôi.

 

Tôi ghé lại gần nhìn.

 

Trong ảnh, thiếu niên đứng đút tay vào túi, ánh mắt nhìn thẳng vào ống kính, khóe môi nhếch lên, nụ cười ngông cuồng bất kham.

 

Chà, chẳng phải là “ai đó” sao?

 

Tôi rất thẳng thắn: “Bạn trai cũ, lâu rồi không liên lạc.”

 

Bùi Việt cười lạnh một tiếng, nghiến răng sau: “Em coi anh là thế thân à?”

 

Thế thân?

 

Tôi nheo mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

 

Thật sự là có chút giống, chắc cũng phải giống khoảng năm phần đó.

 

Nhưng mà người với người ấy mà, chẳng phải ai cũng na ná nhau sao?

 

Tôi lắc đầu phủ nhận.

 

“Em nói dối!”

 

Tôi khựng lại, chớp chớp mắt, có chút kinh ngạc.

 

Người đàn ông trước mặt đuôi mắt hoe đỏ, năm ngón tay siết thành nắm đấm, khớp xương trắng bệch.

 

Cả người như phủ một tầng sát khí.

 

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Bùi Việt để lộ cảm xúc mạnh đến vậy.

 

Tôi còn muốn giải thích: “Em không nói dối.”

 

Mắt Bùi Việt càng đỏ hơn, giọng anh nghẹn lại: “Vậy em nói xem, tại sao anh lại giống bạn trai cũ của em đến vậy?”

 

“Bởi vì…” Tôi không dám kích thích anh thêm, đắn đo từ ngữ, do dự nói: “Em… thích kiểu này?”

 

“Giỏi lắm, rất giỏi.” Anh như bị chọc cười, lùi lại hai bước, xoay người bỏ đi.

 

Tôi đứng nguyên tại chỗ, có chút rối bời.

 

Xung quanh vài người qua đường liếc nhìn tôi.

 

Trong mắt họ là sự khinh thường rõ ràng.

 

……

 

Oan uổng quá mà.

 

Hơn nữa Bùi Việt nổi giận làm gì chứ? Chúng tôi có đang yêu đương gì đâu.

 

Tôi theo đuổi anh suốt nửa năm trời, lần nào cũng ăn bơ.

 

Mỗi ngày không phải bị anh lườm nguýt chê bai, thì là bị công kích bằng mồm mép sắc bén.

 

Bạn cùng phòng của anh - Thịnh Dương, là em họ hàng xa của tôi.

 

Tôi lấy tấm ảnh hồi nhỏ lúc thằng nhóc ấy cởi chuồng chạy khắp phố mà mẹ thằng nhóc ấy đăng trong vòng bạn bè ra uy hiếp.

 

Ép thằng nhóc ấy làm tai mắt và trợ thủ cho tôi.

 

Thịnh Dương nói Bùi Việt có một cô thanh mai trúc mã, hai người họ hay gọi điện trong ký túc xá.

 

Nói chuyện một hồi là lại cãi nhau.

 

Thanh mai trúc mã kiểu oan gia vui vẻ.

 

Buff mạnh ghê.

 

Thế nên tôi nghĩ Bùi Việt chắc chắn không để mắt tới tôi đâu.

 

Điểm khác biệt lớn nhất giữa tôi và những người theo đuổi khác, không phải là tôi theo đuổi siêng năng nhất, mà là tôi tự biết thân biết phận nhất.

 

Nhưng giờ Bùi Việt làm tôi lag luôn rồi.

 

Anh thích tôi á hả?

 

Không thể nào.

 

Vừa mới lóe lên khả năng đó tôi đã phủ nhận ngay.

 

Chẳng lẽ là lòng tự trọng của đàn ông trỗi dậy?

 

Đang suy nghĩ thì đàn chị gọi điện tới, giọng chị ấy rất bình tĩnh, nghe như sắp c.h.ế.t tới nơi: “Tưởng Trúc, gà của viện sinh vật chạy ra rồi, sắp ăn đậu phộng của em đấy.”

 

“Cái gì?” Tôi vừa chạy vừa hét, “Em đến ngay đây!!!”

 

Luận văn của tôi aaaa!!!!!

 

2

Đợi đến khi bắt hết đám gà, mặt trời cũng đã lặn.

 

Tôi ngồi trên đống cỏ khô, cầm nón rơm quạt gió.

 

May mà tôi chạy tới kịp, đám gà chưa kịp mổ sang bên tôi.

 

Suýt nữa là đại chiến đẫm m.á.u với viện sinh vật rồi.

 

Đàn chị đi ngang qua tôi.

 

Mang theo một tầng mây đen.

 

Tôi nhìn bóng lưng chị ấy, ủ rũ mà đi, tiếc nuối lắc đầu.

 

Tội nghiệp quá.

 

Cả thửa ruộng của chị ấy bị gà phá tan hoang.

 

Tôi còn chưa kịp cảm thán thì điện thoại vang lên tiếng thông báo tin nhắn.

 

Bùi Việt: [Gửi bánh bao nhân đậu đỏ cho anh là có ý gì?]

 

[Sỉ nhục anh à?]

 

Tôi: [Anh không nhận ra là đậu đỏ sao?]

 

[?]

 

[Hong to ni su mi ma shen.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

*Phát âm tương tự với arigatou sumimasen trong tiếng Nhật, ý muốn xin lỗi.

 

[Em tưởng em hài hước lắm hả?]

 

Tôi gãi đầu, tiếp tục gõ chữ: [Nghe em giải thích đã, anh Việt, sự việc không như anh nghĩ đâu.]

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Gửi đi.

 

Hai giây sau, tôi trầm mặc.

 

Dấu chấm than đỏ thật tổn thương lòng người.

 

[Tưởng Trúc, thế nào rồi? Tháng này tiến triển thuận lợi không?]

 

Tin nhắn của Bùi Mộng Sơ hiện lên.

 

Tôi: “……”

 

Nên nói thật với cô ấy không đây?

 

Tôi gõ chữ.

 

[Sếp, nhiệm vụ đang tiến triển rất thuận lợi, tối mai em sẽ hẹn hò với đối tượng mục tiêu.]

 

Bùi Mộng Sơ: [Thật hay giả vậy? Ghê nha, đến mức hẹn hò luôn rồi! Không ngờ em cũng có chiêu đó chứ.]

 

Ha, ha, ha.

 

Nụ cười trên mặt tôi còn khó coi hơn khóc.

 

Giây tiếp theo.

 

Điện thoại vang một tiếng leng keng.

 

“Alipay đã nhận 10.000 tệ.”

 

Chà!!!!!!!

 

Tâm trạng tôi lập tức từ u ám chuyển sáng sủa.

 

Bùi Mộng Sơ: [Tiếp tục cố gắng.]

 

Tôi lập tức nịnh nọt: [Dạ vâng, thưa sếp! Sếp chờ tin tốt của em nha!]

 

Bùi Mộng Sơ là người thuê tôi, ra tay hào phóng, tính cách cởi mở thoải mái.

 

Cái gì cũng tốt.

 

Về phần vì sao tôi lại dính dáng đến cô ấy…

 

Nói ra thì dài.

 

Năm ngoái cô ấy đăng một bài tuyển dụng trên mạng.

 

Tuyển người theo đuổi anh trai cô ấy.

 

Thời hạn một năm, sau một năm bất kể thành công hay thất bại, đều sẽ chi trả thù lao mười triệu tệ.

 

Điều kiện tốt đến mức giống như lừa đảo.

 

Nhưng tôi là người thông minh tuyệt đỉnh như vậy, sao có thể bị lừa.

 

Đúng rồi, tôi đã đăng ký.

 

Rồi vượt qua vô số đối thủ cạnh tranh.

 

Trở thành đối tác B do chính Bùi Mộng Sơ chỉ định.

 

Thật ra là vì tôi và anh trai Bùi Việt của cô ấy học cùng trường.

 

Hơn nữa Bùi Mộng Sơ còn nói vì điểm tín dụng Alipay của tôi trên 700.

 

Tiêu chuẩn chọn lựa đúng là rất… trừu tượng.

 

Nhưng cô ấy trả tiền thật.

 

Theo yêu cầu của nhà tài trợ, tôi chỉ cần theo đuổi Bùi Việt đủ một năm là xem như hoàn thành nhiệm vụ.

 

Sẽ được trả trước ba triệu làm tiền đặt cọc, nhiệm vụ thất bại cũng không phải trả lại.

 

Dù sao thì cũng không lỗ.

 

Hơn nữa Bùi Việt lại còn rất đẹp trai.

 

Chỉ là hơi lạnh lùng, miệng độc một chút, tính khí tệ một chút.

 

Xoá bạn cũng chẳng hề chần chừ.

 

Tôi nhìn chằm chằm vào dấu chấm than đỏ đó.

 

Cực kỳ đau lòng.

 

May mà tôi đã đăng ký hơn hai mươi cái tài khoản phụ để kết bạn với anh.

 

Tôi đăng nhập vào một tài khoản khác.

 

Bắt đầu đợt tấn công ngọt ngào hôm nay.

 

Tài khoản này đóng vai một OL trưởng thành, tri thức.

 

Tôi nhắn tin hỏi thăm: [Dạo này tiền sinh hoạt đủ dùng chứ?]

 

Rất lạnh lùng, chuyên nghiệp, không dài dòng.

 

Đối phương cũng trả lời rất nhanh: [Sao? Em muốn chuyển cho anh à?]

 

Tôi mở Alipay, rồi lại quay về: [Nếu đủ rồi thì chuyển cho em ít.]

 

Bùi Việt: [Tưởng Trúc, em tưởng chỉ cần nói năng ba hoa như trước là có thể qua được vụ này à?]

 

Tôi khựng tay lại, anh ấy hình như thật sự nổi giận rồi.

 

Tôi nghĩ mãi, thử gửi một bao lì xì mười tệ qua để thăm dò.

 

Tốt, lại bị chặn tiếp rồi.

 

3

Tối hôm sau, Thịnh Dương gửi cho tôi một địa chỉ.

 

Là buổi tụ họp của mấy cậu công tử nhà giàu bọn họ.

 

Trong phòng bao nhà hàng có chút ồn ào náo nhiệt.

 

Không ít người dắt theo bạn gái.

 

Tôi vừa bước vào cửa đã thấy Bùi Việt đang cúi đầu uống rượu ở góc phòng.

 

Anh cúi thấp đầu, trông có vẻ hơi cô đơn.

 

Tôi bước lại gần, ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh anh.

 

Giọng cố tình làm nũng: “Anh Việt đừng uống nữa, uống nhiều hại sức khoẻ đó.”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com