Bình thường chúng ta quan hệ không tệ, ai nấy đều lo lắng chạy lại.
Tứ sư huynh nói:
“Liên Khương, mau cởi quần ra để ta xem.”
Cửu sư đệ nói:
“Lục sư huynh đừng sợ, sư phụ sẽ chữa cho huynh, khoét bỏ là xong.”
Ngũ sư huynh còn ân cần đưa tay kéo quần ta.
Mộ Dung Chiêu vốn dĩ luôn ôn hòa, hôm đó lại khác thường, đá từng người một ra ngoài, bắt họ ra đứng phạt.
Ta ngoan ngoãn nằm sấp trên giường sư phụ, cắn răng:
“Sư phụ, khoét đi, nhẹ tay thôi.”
Sau này chàng mới nói đó là nguyệt sự, tiện thể giảng giải cho ta chút kiến thức sinh lý cơ bản.
Ta ngơ ngác hỏi:
“Vậy nghĩa là ai cũng trải qua nguyệt sự sao?
Sư phụ và các sư huynh cũng đều từng có?”
Chàng nghiêm giọng:
“Đừng đào sâu chuyện riêng của người khác, thế là bất lịch sự.”
Rồi cảnh cáo thêm:
“Không được để người khác thấy bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể, như thế là có dấu hiệu thích phơi bày.”
Chàng thật sự quá đa nghi.
Từ lần năm tuổi bị mọi người nhìn thấy mông, chàng bảo nếu còn lần nữa thì chứng tỏ ta mắc bệnh thích phơi bày, nên ta mang bóng ma tâm lý từ đó.
Tắm rửa đều tự mình một mình, tuyệt đối không tắm chung với sư huynh đệ.
Vì vậy, sư phụ từng xoa đầu khen ta làm rất tốt.
Ta rất nghe lời chàng, chỉ riêng chuyện nguyệt sự là không nhịn được, đem kể cho Bát sư đệ và Cửu sư đệ biết.
Khi ấy hai đứa chưa đầy mười tuổi, ta bảo đó là một bí mật: mười ba tuổi sẽ có nguyệt tín, m.á.u chảy rất nhiều, còn đau bụng nữa, nhưng đừng sợ, vì điều đó chứng tỏ họ đã trưởng thành.
Chúng tin thật.
Đến năm mười ba tuổi, còn cầm băng nguyệt sự ta tặng, vừa căng thẳng vừa háo hức lót vào quần, nằm chờ cả ngày mong “nguyệt sự” của mình tới.
Lại có lần, ta uể oải đến đại điện tìm Mộ Dung Chiêu.
Lúc đó sư phụ đang nửa nằm trên giường ngọc, tay chống cằm lim dim ngủ, vận trường bào đen, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khép nhẹ, đôi mày nhắm lại toát ra vẻ lạnh lùng mỏi mệt.
Dáng ngủ của chàng thật đẹp, tóc đen buông xõa, da trắng như ngọc, thần thái kiêu bạc, cao quý mà xa cách.
Ta đỏ hoe mắt nhìn sư phụ rất lâu, cho đến khi chàng bất chợt mở mắt, trong đáy mắt thoáng qua một tia âm lạnh, khiến không khí trong phòng cũng hạ mấy phần, lạnh buốt khiến người run rẩy.
Nhận ra là ta, ánh mắt chàng lại trở nên dịu dàng:
“Liên Khương.”
Ta nghẹn ngào, bò tới bên sư phụ:
“Sư phụ, lúc người tới nguyệt sự có đau bụng không?”
Chàng hơi sững lại, trên gương mặt thoáng dâng một lớp ửng hồng, đẹp đến lạ thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau đó, sư phụ đun cho ta một bát trà gừng nóng hổi.
Ta ủ rũ uống hết, rồi chui ngay vào lòng chàng, tìm một tư thế thoải mái để nằm.
Chàng nói:
“Liên Khương, dậy đi, lớn rồi, không thể nằm thế này nữa.”
Người chàng mang một mùi hương kỳ lạ mà dễ chịu, khiến lòng người an yên.
Nghe vậy, ta lại rúc vào lòng chàng thêm chút nữa:
“Đệ tử đau bụng, sư phụ ôm đệ tử một cái.”
Năm ta năm tuổi theo sư phụ, gầy gò như con khỉ, lại là một con khỉ yếu ớt và nhạy cảm.
Trong mắt ta, Mộ Dung Chiêu như vị cứu tinh, dành cho ta rất nhiều yêu thương.
Khi ta bệnh, chàng bế ta ngồi trong lòng, từng thìa từng thìa đút thuốc.
Thuở bé, ta từng có quãng thời gian hay gặp ác mộng, phải ngủ cùng sư phụ, chỉ khi nép vào vòng tay chàng mới yên tâm.
Sư phụ thường xoa đầu ta, những ngón tay dài trắng, khớp xương rõ ràng, như mang thứ ma lực có thể xoa dịu mọi lo sợ.
Ta cứ thế mà lớn lên.
Cho đến một lần, ngũ sư huynh bảo đêm qua huynh gặp ác mộng, sợ đến mất ngủ.
Ta vui vẻ đề nghị:
“Vậy tối nay chúng ta cùng sang chỗ sư phụ ngủ.”
Kết quả, tối hôm đó, cả hai chúng ta ôm gối bị ném thẳng ra khỏi tẩm điện của sư phụ.
Từ đó, ngũ sư huynh đi đâu cũng kêu sư phụ thiên vị.
Từ đó, sư phụ không còn cho ta ngủ cùng nữa.
Ai cũng nói Liên Khương là đệ tử được sư phụ thương nhất.
Trước kia, mọi người chỉ nghĩ vì ta là nhỏ tuổi nhất, nhưng sau khi có thêm bát sư đệ và cửu sư đệ nhỏ hơn, chàng chưa từng tự tay đút thuốc cho bọn họ, cũng chưa từng ôm bọn họ ngủ.
Dựa vào sự thiên vị đó, năm mười ba tuổi, ta ôm bụng đau mà nức nở, lại chui vào lòng sư phụ.
Ta nũng nịu:
“Sư phụ ôm đệ tử một cái.”
Chàng liền ôm ta như ngày trước.
Nhưng rồi ta lại kéo tay chàng luồn vào trong áo lót của mình.
“Sư phụ, xoa bụng cho đệ tử đi.”
Sư phụ không ngờ được hành động của ta, bàn tay đã bị ta đặt lên bụng.
Trong khoảnh khắc, chàng như vừa chạm vào đốm lửa có thể cháy lan khắp cánh đồng, lập tức giật tay về.
Ta vừa cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay chàng, đang thấy dễ chịu, thì đã trống không, liền ngẩng đầu nhìn:
“Sư phụ, xoa cho đệ tử đi mà.”
Hồi nhỏ đau bụng, sư phụ cũng từng xoa cho ta.
Nhưng lần này thì khác, chàng mím môi, sắc đỏ lan đến tận vành tai.
Rồi sư phụ đuổi ta ra ngoài.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Sau đó, ba ngày liền ta chẳng thèm nói chuyện với sư phụ.