Âm Dương Thác

Chương 14



Nhưng ngày Hoa Triều hai năm trước, ta cùng Tạ Lăng ra ngoài du ngoạn, rõ ràng là mặc nam trang.

 

Hơn nữa, đó còn là hiếm hoi tình huống ta và nàng hoán đổi thân phận.

 

Chuỗi bồ đề kia vốn do ta đeo trên tay.

 

Vừa hay lại bị Phối Chỉ nhìn thấy, nàng bám riết lấy đòi xem.

 

"Ta thấy đồng môn trước đây đeo một chuỗi, trông cũng tăng thêm vài phần phong nhã đấy."

 

Nàng nhanh như chớp cướp lấy chuỗi tràng hạt đeo vào tay, giọng điệu mang theo ý trêu chọc.

 

"Hảo muội muội, chuỗi này cho ca ca mượn vài ngày, ta nhất định phải chèn ép khí thế của hắn!"

 

Lý Chiêu vẫn còn đắm chìm trong hồi ức.

 

"Sau đó ta tìm hiểu khắp nơi, mới biết ngươi là người của Tạ gia."

 

"Không ngờ rằng, lại gặp lại ngươi trong buổi yến tiệc xuân, rồi những chuyện về sau, đều là ta cố ý…"

 

Sai rồi.

 

Sai hết rồi.

 

Ta nhắm mắt, chỉ cảm thấy một cục nghẹn mắc kẹt trong cổ họng, không thể nuốt trôi, cũng chẳng thể bật ra.

 

Những công danh vinh quang này, những năm tháng phu thê tôn kính này, đối với ta mà nói, hóa ra chẳng có gì là thật cả.

 

8

 

Trống canh giờ Tý đã điểm, ta vẫn còn ngồi trước bàn kiểm tra sổ sách.

 

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng sứ vỡ.

 

Cánh cửa bị đẩy ra.

 

Lý Chiêu dựa vào khung cửa, mắt hơi đỏ, yết hầu khẽ động, mang theo mùi rượu.

 

"Phu nhân dạo này cứ luôn tránh mặt ta."

 

Ngón tay ta khẽ run, vệt mực lan ra trên sổ sách.

 

Ta vừa định đứng dậy lùi lại thì bị hắn đè lên vai.

 

Ánh nến đổ bóng xuống đất, hai bóng người quấn lấy nhau, mơ hồ chẳng rõ.

 

"Điện hạ say rồi." Ta nghiêng đầu né tránh hơi thở nóng rực. "Thiếp đi nấu canh giải rượu."

 

"Có phải vì hôm đó ta nói, ngươi giống nam nhân nên giận ta?"

 

Lý Chiêu đột nhiên siết lấy cổ tay phải của ta, đồng thời nâng cằm ta lên, tỉ mỉ quan sát.

 

"Hai huynh muội nhà các ngươi, thoạt nhìn thật chẳng khác gì nhau, nhưng…"

 

Hắn bỗng cúi đầu, đặt một nụ hôn lên yết hầu ta.

 

"Ta yêu chính con người này."

 

Một luồng tê dại len lỏi khắp lục phủ ngũ tạng, mồ hôi lạnh lập tức túa ra sau gáy.

 

Lý Chiêu rút tay, gỡ xuống nửa cây trâm cài tóc của ta.

 

Mái tóc đổ xuống như thác nước, buông xõa đến tận thắt lưng.

 

Ngón tay hắn xuyên qua chân tóc, bàn tay áp lên sau gáy ta, môi tìm đến môi.

 

"Ta có thể chờ ngươi yêu ta."

 

Trong khoảnh khắc ngắt quãng giữa những hơi thở gấp gáp, Lý Chiêu khẽ thì thầm.

 

"Chỉ cầu ngươi đừng trốn ta."

 

Không được.

 

Không thể chờ thêm nữa.

 

Người hắn cưới về là tiểu thư Tạ gia, nhưng người đứng đây lại là trưởng tử nhà họ Tạ.

 

Chuyện này, đối với hắn, thật quá bất công.

 

Hắn cuồng nhiệt đến thế, ta không còn đủ sức chống đỡ nữa.

 

Tạ Lăng đến phủ của tam hoàng tử, nói rằng nàng đã bị công chúa phát hiện thân phận.

 

Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, nàng bảo nên đổi lại.

Hồng Trần Vô Định

 

Đã đến lúc phải đổi lại rồi.

 

Giấc mộng này, cũng đến lúc nên kết thúc.

 

9

 

Ta vốn nghĩ, rời khỏi phủ tam hoàng tử sẽ cảm thấy nhẹ nhõm.

 

Nhưng lồng n.g.ự.c lại như bị đè nặng, đến mức gần như không thở nổi.

 

Người vui sướng nhất có lẽ là phụ thân ta. Ông vẫn cứ vô tư mà an ủi.

 

"Đừng lo lắng quá, muội muội con nói sẽ nhanh chóng trở về thôi.”

 

"Đến lúc đó, cả nhà chúng ta đoàn tụ, ai muốn nói gì thì nói! Cha nuôi các con cả đời!"

 

Ông dùng hai ngón tay kẹp lấy bộ râu của mình, vân vê lên xuống, chậc lưỡi mà suy tính.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Nếu có thể mang về một đứa bé thì tốt biết mấy. Nhà họ Tạ của chúng ta, chẳng phải vừa vặn có đời sau rồi sao!"

 

Câu nói tùy tiện thoáng qua đầu ông, vậy mà lại khiến ông vỗ tay khen hay.

 

Bàn tay vân vê bộ râu càng lúc càng nhanh, ông cười đến sáng lạn.

 

"Không hổ là ta! Đúng là trí dũng song toàn!"

 

Lời đùa cợt ấy, không hiểu sao lại khiến n.g.ự.c ta đau âm ỉ, cười thế nào cũng không nổi.

 

Ta đẩy ông ra ngoài, ông vội vàng lấy một thứ trong tay áo nhét vào lòng ta.

 

"Đừng giận đừng giận, đây là hộp phấn mới ra của Ngọc Xuân Lâu, cha đã xếp hàng rất lâu mới mua được đấy!"

 

Cửa phòng đóng sập lại, cảm giác nghẹt thở của kẻ c.h.ế.t đuối càng khiến người ta khó chịu.

 

Ta siết chặt hộp phấn, bất giác nước mắt rơi xuống.

 

Ta là kẻ dị loại.

 

Là một nam nhân, nhưng suốt ngày bôi trát son phấn, trà trộn giữa nữ nhân.

 

Là một nam nhân, nhưng… cũng có thể động lòng vì một nam nhân.

 

Bây giờ, Lý Chiêu và Tạ Lăng đang làm gì?

 

Hắn cũng sẽ gọi nàng là "phu nhân" với đủ loại giọng điệu sao?

 

Sẽ mượn cớ say rượu, ôm nàng vào lòng, hôn nàng tỉ mỉ như vậy sao?

 

Sẽ… lặp đi lặp lại câu nói ấy với nàng chứ?

 

Hắn yêu nàng…

 

Ta nhắm mắt lại, đôi mày nhíu chặt không sao giãn ra được.

 

Con người, khi đã chối bỏ mọi lối thoát, lúc vô vọng nhất lại thường thành thật với chính mình nhất.

 

Ta biết.

 

—Ta yêu Lý Chiêu.

 

Ta sắp phát điên rồi.

 

10

 

Phối Chỉ trở về quá bất ngờ.

 

Khi bị Lý Chiêu đè xuống tấm đệm mềm trên xe ngựa, ta vẫn còn trong cơn hoảng hốt.

 

Chưa từng nghĩ rằng, sẽ có một ngày, ta mặc nam trang mà bị hắn bắt về.

 

Ta cúi mắt, nhìn tay áo rộng lùng bùng của mình, hoa văn mây thêu chỉ vàng quấn lấy đai ngọc bên hông Lý Chiêu.

 

Hương trầm thoang thoảng khẽ lay động trong xe ngựa.

 

Hắn siết lấy cổ tay ta, ngón cái ấn mạnh lên nốt ruồi son trên cổ tay ta.

 

Một nụ hôn dồn nén đè xuống, lực đạo đến mức như trút hết uất ức giận dữ.

 

Từ môi lan dần đến yết hầu, răng nanh nghiến qua da thịt khiến ta run lên bần bật.

 

Xe ngựa xóc nảy, làm ta bật ra một tiếng rên trầm thấp, bàn tay nóng rẫy thoáng cái luồn vào trong vạt áo.

 

Những hơi thở đứt quãng chỉ dừng lại khi xe ngừng bánh trước phủ tam hoàng tử.

 

Ta bị hắn quấn trong áo choàng dày, bế thẳng vào phòng ngủ.

 

Lý Chiêu giam ta dưới người, ngón tay xoa nắn nốt ruồi đỏ trên cổ tay, trong mắt toàn là sự trừng phạt.

 

Mười năm trước.

 

Sau một nụ hôn đầy chiếm hữu, hắn thở hổn hển.

 

"Mùa xuân năm ngoái, trong yến tiệc, ngươi mặc nữ trang, ngồi giữa đám nữ quyến pha trà. Khi đó ta nhận ra ngươi."

 

"Ta, ta đã ái mộ ngươi từ lâu. Còn ngươi… ngươi có từng…"

 

"Trong lòng ta có ngài."

 

Ta bật thốt lên.

 

Ta tận mắt thấy sát khí trong mắt hắn cứng lại, sau đó lập tức tan biến.

 

Nhưng rồi chỉ một thoáng, hắn lại bùng lên cơn phẫn nộ cuồng dại.

 

Lý Chiêu đột ngột xé toạc vạt áo của ta.

 

Sắc da trắng muốt bại lộ dưới ánh đèn.

 

Hắn nghiến răng, gằn giọng, trầm giọng đè xuống:

 

"Chuyện này tạm gác lại. Nhưng ngươi không nói một lời mà bỏ đi, phải phạt!"

 

Canh tư, ngọn nến đột nhiên nổ tung, làm loạn nhịp những hơi thở gấp gáp và tiếng rên rỉ nghẹn ngào.

 

Sau bức màn che, bóng người vẫn quấn quýt không rời.

 

Giữa cơn mất hồn, ta đưa tay lên, đầu ngón tay chạm vào đường nét giữa hai chân mày của hắn.

 

Ta là kẻ dị loại. Hắn cũng thế.

 

Thật tốt.

 

Hoàn.