Hậu trạch giao thiệp, cũng là một phần của quan trường.
Quan trọng hơn cả kim ngân châu báu, chính là thể diện của gia tộc.
Đã dính líu đến danh tiếng, không một ai dám để phu quân mình thua kém người khác.
Phong trào ganh đua đã nổi lên.
Giữa những tiếng hô giá ngày càng cao, ta theo phản xạ quay đầu nhìn về phía Lý Chiêu.
Vừa vặn bị hắn bắt gặp ánh mắt.
Hắn mỉm cười, đột nhiên siết lấy tay ta.
Hơi thở ấm áp phả lên vành tai ta, giọng nói thấp trầm:
"Vừa rồi ngươi nói…
"Điện hạ nhà ta?"
Câu nói bình thường qua miệng hắn lại mang đầy sắc thái mập mờ.
Cổ họng ta khẽ nghẹn lại.
6
Buổi đấu giá thành công rực rỡ.
Ba khắc giờ Dậu, Lý Chiêu trở về phủ, vạt áo quan nhuốm bùn.
Ta đang rà soát sổ sách, tính toán lần cuối cùng.
Bất giác cảm thấy hơi lạnh ập đến.
Ngẩng đầu lên, ta bắt gặp đôi mắt đỏ ửng của hắn.
"Nghe hạ nhân nói—
"Ngươi muốn đích thân áp tải bạc đến Hoạt Châu?"
Ta gật đầu:
"Sau thiên tai thường có dịch bệnh.”
"Dạo gần đây mưa nhiều, dễ sinh dịch tả. Ta không yên tâm."
Ta có chút hiểu y thuật, ít ra cũng có thể giúp đỡ."
Lý Chiêu giật lấy sổ sách trên tay ta, các khớp ngón tay trắng bệch.
"Ngươi muốn vì Tào Hành Tri mà làm đến mức này?"
Ta sững sờ.
Không ngờ những gì ta làm, trong mắt hắn, đều là vì Tào Hành Tri.
Hồng Trần Vô Định
Nhưng Tào Hành Tri rõ ràng là "người trong lòng" của ta.
Lúc này mà phủ nhận, lại càng lộ vẻ che giấu.
Ta nhìn hắn, nhưng không biết phải mở miệng thế nào.
Lý Chiêu chỉ cau mày, đôi mắt đầy vẻ đau đớn.
Hắn phập phồng lồng ngực, đột nhiên nghiêng người, dồn ta vào ghế.
Bàn tay từng quen cầm đao kiếm lướt lên gáy ta, siết chặt.
Như thể đã nhẫn nhịn đến cùng cực, nay bất chợt bùng phát.
Hắn nghiến răng, từng chữ cứng rắn như thép nguội:
"Ngươi là phu nhân của ta.”
"Ta không cho phép!"
Trong chớp mắt, hơi nóng vây kín.
Môi răng giao nhau, là nụ hôn thô bạo, dồn nén đến rối loạn.
Ta hoàn toàn đờ đẫn.
Hắn mạnh mẽ chiếm đoạt, ép ta mở miệng, lưỡi thăm dò sâu vào, không chút do dự.
Nhịp tim ta vang lên rõ mồn một như trống trận.
Năm ngón tay đặt trên cổ áo Lý Chiêu, ta muốn đẩy ra.
Nhưng bàn tay lại run rẩy, không thể dùng sức.
7
Có lẽ vì nếm được vị ngọt, hoặc có lẽ vì chột dạ.
Lý Chiêu dần lấy lại bình tĩnh, chấp thuận để ta tự mình đến Hoạt Châu.
Chỉ là hắn cũng muốn đi cùng.
Khi ta đến nơi, Tạ Lăng vừa lúc rơi vào cảnh cạn kiệt lương thảo.
Trước mặt người ngoài, nàng vẫn chững chạc ổn trọng, điều phối ngân sách thận trọng từng li từng tý.
Nhưng vừa đợi thuộc hạ rời đi, hốc mắt nàng lập tức hoe đỏ.
"Ca ca, Tào Hành Tri sắp c.h.ế.t rồi. Huynh cứu hắn đi!"
Khi ta bắt mạch cho Tào Hành Tri, nàng chỉ đứng xa xa, lặng lẽ nhìn.
Ánh mắt dừng lại trên người hắn, giữa chân mày luôn mang nét u sầu không thể xua tan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
May thay, dịch bệnh bùng phát, nhiều nữ y dân gian đồng loạt đến giúp.
Có một nữ y tên Giang Vấn Kinh, dược lý đi theo lối hiểm hóc, nhưng cách chữa bệnh cực kỳ chuẩn xác.
Thái y trong triều không vừa mắt nàng, lớn tiếng trách mắng:
"Ngươi xem mạng người như cỏ rác!"
Nàng vẫn điềm tĩnh, lạnh nhạt đáp:
"Các ngươi quen chữa trị cho vương công quý tộc, chắc là quên mất đây là dịch bệnh.”
"Trì hoãn thêm một ngày, sẽ có thêm hàng trăm người chết.”
"Các ngươi đã luôn miệng nói ‘an toàn là trên hết’, vậy bấy lâu nay, đã chữa khỏi được ai chưa?"
Nàng dường như đã siêu thoát khỏi những hỉ nộ ái ố của nhân gian.
Dẫu người bệnh c.h.ế.t trước mặt, nàng cũng thản nhiên.
Nhưng ta biết, đêm nào phòng nàng cũng sáng đèn, bàn tay mài mực không ngừng.
Từng phương thuốc trong y bạ đều liên tục bị gạch xóa sửa đổi.
Đêm khuya, ta gõ cửa phòng nàng.
Giang Vấn Kinh mở cửa, đôi mắt đỏ ngầu tơ máu, nhưng vẫn điềm nhiên.
Ta mím môi, nói khẽ:
"Giang đại phu, ta liệt kê mười mấy phương thuốc, không biết có khả thi không, mong được thỉnh giáo."
Nàng chẳng nói chẳng rằng, lập tức nghiêng người nhường đường.
"Phu nhân, mời vào."
Ta cùng nàng nghiên cứu, rốt cuộc cũng có tiến triển.
Những ngày qua, Tào Hành Tri chủ động thử thuốc, ho ra không ít máu.
Nhưng khi nhìn thấy Tạ Lăng đứng đợi từ xa, cuối cùng hắn vẫn gắng gượng kéo mình từ Quỷ Môn Quan trở về.
Kể từ lúc Lý Chiêu đến Hoạt Châu, sắc mặt hắn luôn âm u.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn giúp đỡ trong việc cứu chữa người bệnh, trấn an dân chúng, không chậm trễ một khắc.
Chỉ là mỗi khi đêm về, hắn lại muốn ta bồi thường.
"Nhìn thấy ngươi lo lắng cho Tào Hành Tri như thế, ta không vui."
"Cái nữ y Giang Vấn Kinh kia, lúc nào cũng mặt lạnh như băng. Cớ sao lại chỉ cười với ngươi?"
"Tạ đại nhân cứ luôn sai ngươi đến thăm Tào Hành Tri, rốt cuộc có dụng ý gì?"
…
Ta chẳng có tâm trí đối phó với hắn, chỉ tùy tiện hôn lướt qua môi, thế là hắn chịu ngoan ngoãn được mấy ngày.
Nạn dịch ở Hoạt Châu cuối cùng cũng được kiểm soát, mọi chuyện đều không có biến cố lớn.
Sau khi hồi kinh, Lý Chiêu càng ngày càng trắng trợn.
Nắm tay ôm ấp đã thành chuyện thường tình, cử chỉ thân mật cũng dần trở thành lẽ đương nhiên.
Ta rõ ràng nhận ra giới hạn của bản thân liên tục bị hắn thử thách, từng bước từng bước đẩy xa.
Lúc nguy hiểm nhất, hắn ôm sau gáy ta mà hôn, bàn tay kia chậm rãi trượt từ cằm xuống cổ.
Lướt qua yết hầu, ánh mắt hắn chợt lóe lên một tia ngạc nhiên, cười khẽ.
"Phu nhân ngửa đầu lên thế này, chỗ này lại rất giống nam nhân."
Trong giây lát, đầu óc ta bỗng bừng tỉnh, lập tức đẩy mạnh hắn ra, vội vã cúi đầu che giấu.
Ta thật sự điên rồi, đã để những cử chỉ thân mật này trở thành thói quen, đến mức coi như chuyện hiển nhiên.
Ta không hề hay biết, cứ thế mà để hắn buông thả đến tận bước này.
Dường như nhận ra sự né tránh của ta, Lý Chiêu hiếm khi không ép buộc nữa.
"Phu nhân có chuyện gì giấu ta không?"
Tim ta đập loạn, khẽ liếc hắn một cái.
Hắn đang chăm chú nhìn ta, trong mắt ánh lên sóng nước mơ hồ, ánh nhìn dừng lại trên môi ta, đầu lưỡi vô thức khẽ lướt qua răng, như đang hồi tưởng dư vị.
Lồng n.g.ự.c ta khẽ rung lên.
Ta chưa từng nghĩ rằng, một nam nhân khi động tình, cũng có thể quyến rũ đến mức này.
Ta dường như đã sinh ra một loại tham lam không nên có.
Bản năng cảnh giác trỗi dậy, ta nuốt khan, giọng trầm xuống.
"Thiếp từng nghe nói, hôn ước giữa ta và điện hạ là do điện hạ đích thân cầu xin.”
"Nhưng hình như ta chưa từng hỏi, điện hạ rốt cuộc động tâm từ khi nào?"
Lý Chiêu khẽ cười, bước gần thêm chút nữa, cầm tay ta trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Hai năm trước, vào ngày Hoa Triều, ta đã từng gặp ngươi."
"Khi đó, ngươi đứng giữa trời tuyết, dưới hàng cây giăng đầy dải lụa đỏ, đưa tay bẻ cành mai."
"Tay áo rộng màu sương trắng trượt xuống một nửa, để lộ cổ tay gầy quấn chuỗi bồ đề. Ta đứng ngay sau lưng ngươi."
Tim ta thắt lại, sắc mặt trong khoảnh khắc tái nhợt.
Ta vẫn luôn nghĩ rằng, hôn sự này chí ít cũng xuất phát từ sự ngưỡng mộ dành cho ta trong lốt nữ nhân.