Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 31:



Giống như lời hắn từng nói với Tô Minh Họa, phàm nhân và tu sĩ vốn là người của hai thế giới. Dẫu cho kẻ phàm tục kia có dung mạo tuấn tú đến đâu, cũng khó lòng chống lại sự bào mòn của năm tháng. Chưa tới trăm năm, có khi chỉ hai ba mươi năm nữa mà thôi, đợi hắn bước vào tuổi trung niên, dung nhan suy tàn, sư tỷ e rằng cũng sẽ chán ghét hắn thôi.

Thế nhưng hôm nay, sư tỷ vốn xưa nay coi trọng việc luyện kiếm hơn mọi thứ khác, lại phớt lờ luận võ đài, ôm hai hài tử trực tiếp trở về Lăng Vân Phong. Điều đó cho thấy nàng không phải là không để tâm đến hai hài tử ấy.

Đến lúc này hắn mới thực sự nhận ra, sư tỷ như trăng sáng chẳng thể khinh phạm mà hắn thầm mến ngưỡng mộ bấy lâu nay, đã trở thành mẫu thân của hai hài tử, là đạo lữ của một kẻ phàm trần.

Bản thân hắn, từng là người thân cận với nàng nhất trong số các sư huynh đệ, nay lại trở thành người đứng ngoài cánh cửa này.

Trong lòng Cảnh Úc chênh vênh khôn xiết, nhất thời khó lòng chấp nhận. Vừa rồi đối diện với Phương Dao, hắn suýt chút nữa đã thổ lộ hết thảy những tâm tư chôn giấu bấy lâu trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn kiên nhẫn nhẫn nhịn.

Hắn sợ bị sư tỷ đánh.

Tạ Thính nhìn kẻ thiếu niên kia đang đứng ngoài viện của Phương Dao, dáng vẻ tựa một kẻ si tình, muốn gõ cửa song lại không dám. Đốt ngón tay hắn cong lại, sát khí cuộn trào.

Cảm xúc của hắn vô cùng mãnh liệt, đến mức không khí xung quanh trở nên âm u lạnh lẽo đến thấu xương. Ngay cả tiểu hài nhi nằm bên cạnh cũng không nhịn được khẽ rụt mình lại, co chân chui sâu vào trong chăn.

Tiểu hài nhi còn lại bị động tĩnh làm phiền, trở mình một cái, lăn đến bên cạnh hắn, dùng cánh tay mềm mại ôm chặt lấy cánh tay phụ thân.

Ngọn lửa cuộn trào trong lòng Tạ Thính như bị một tầng lưu ly vô hình bao phủ, dần dần bình lặng lại. Yêu lực nơi đầu ngón tay cũng theo đó mà ổn định.

Từ sau khi làm phụ thân, hắn chưa từng đích thân g.i.ế.c hại ai nữa. Vừa rồi sao lại nảy sinh ý niệm g.i.ế.c người...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tạ Thính bất giác nghĩ, nếu ta âm thầm đoạt mạng kẻ này, liệu nàng có nổi giận không?

Dù sao cũng là sư đệ của nàng, chắc hẳn sẽ vô cùng tức giận.

Trong viện vang lên tiếng kiếm xé gió vù vù, nữ kiếm tu vốn vô tình lãng ý, hoàn toàn không hay biết tiểu sư đệ u sầu ngoài cửa vẫn chưa rời đi, nàng vẫn miệt mài luyện kiếm như thường.

Khi nãy nàng cũng không nói với Cảnh Úc lấy một câu, đủ thấy rõ, tất thảy chỉ là tình ý đơn phương từ kẻ ấy.

Tạ Thính thu hồi thần thức, khẽ cong môi cười lạnh. Chỉ bằng dung mạo phàm tục ấy, sao dám vọng tưởng những điều viển vông?

Ngay cả kẻ có dung mạo yêu mị như hắn đây, muốn mê hoặc nàng cũng phải tốn hết tâm lực, khó nhọc lắm mới có được hai tiểu nhi, ấy vậy mà nàng nói quên là liền quên.

Dù có trải qua tám kiếp luân hồi, nàng cũng vĩnh viễn không để mắt đến kẻ xấu xí ấy.

Tạ Thính khẽ cong ngón tay, yêu lực ngưng tụ thành tơ mảnh, khóa chặt cửa sổ và cả vầng trăng sáng ngoài kia, không nhìn nữa, tâm cũng sẽ tự khắc tĩnh lặng.

Bên này, Phương Dao luyện kiếm trong viện suốt một canh giờ, đến khi mồ hôi lấm tấm ướt áo mới quay về phòng, hoàn toàn không hay biết Cảnh Úc vì đứng đợi trước cửa viện mình mà suýt chút nữa bỏ mạng.

Trước khi ngủ nàng thi triển tịnh trần thuật, song vẫn cảm thấy chưa đủ thanh tịnh, bèn đun nước tắm gội, sau đó an tọa trên giường trúc, chợt có điều xúc cảm, liền lấy từ dưới gối sứ ra một miếng ngọc bội tua đỏ, mượn ánh trăng mà ngắm nhìn hồi lâu.

Ánh trăng xuyên qua song cửa, nghiêng nghiêng đổ xuống, tựa sương bạc lấp lánh, chiếu rọi lên dung nhan của Phương Dao. Nàng vận một thân trung y trắng như tuyết, mái tóc đen nhánh xõa dài trên vai, khiến khí chất nàng càng thêm phần thanh lãnh, thản nhiên tự tại. Hàng mi dài khẽ cụp, ánh trăng phản chiếu nơi đáy mắt, ánh lên những tia sáng dịu dàng.

---