"Đến ngày mai em sẽ không thích anh nữa.Mỗi một ngày mai—gần ngay trước mắt, nhưng mãi mãi không bao giờ đến được."
— 《Mười sáu, Mười bảy》
Lúc Thư Ngâm đến phòng giáo viên ngữ văn để lấy bài kiểm tra thì vô tình liếc thấy một tờ báo trên bàn.
Với dòng tiêu đề: "Hoa Ánh Dung nhập viện."
Cô lướt mắt đọc nhanh như gió, chỉ mấy hàng đã nắm được nội dung chính. Trong bài viết, người ta dùng những lời lẽ nhẹ nhàng như thể chỉ là chuyện nhỏ, nói rằng Hoa Ánh Dung bị thương trên đường đi làm về, hiện đã được đưa vào bệnh viện điều trị, tạm thời ngưng công việc.
Nhưng Thư Ngâm cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Cô nhớ đến dáng vẻ trầm mặc đêm qua của Thương Tòng Châu, cái ánh mắt không nói thành lời khi hai người gặp nhau ở bệnh viện.
Càng nghĩ, cô càng chắc chắn — chuyện này không đơn giản.
Hôm đó, trong tiết tự học buổi trưa, Thư Ngâm làm một chuyện cô chưa từng làm.
Cô lấy điện thoại ra.
Bạn cùng bàn Thẩm Dĩ Tinh hốt hoảng: "Cậu làm gì vậy? Cậu bị tớ làm hư rồi à? Sao lại lôi điện thoại ra trong giờ học thế?"
Thư Ngâm đáp: "Không, mình chỉ muốn tra cái gì đó thôi."
Dĩ Tinh càng kinh ngạc: "Cái gì mà phải tra ngay lúc này? Trước giờ cậu chưa từng động đến điện thoại trong tiết học đấy!"
Có nhất thiết phải tra ngay bây giờ không?
Cô tự hỏi.
Nhưng trong đầu cô vẫn hiện lên không dứt hình ảnh tối qua — ánh trăng phủ lên người Thương Tòng Châu, kéo dài chiếc bóng cô đơn của anh, khiến trái tim cô bất an đến lạ.
"Ừ." Thư Ngâm gật đầu: "Dù sao cũng rảnh, tra một chút thôi."
Bài tập cũng làm xong rồi. Thời gian rảnh chẳng biết làm gì, xem như tra để giết thời gian vậy.
Tin tức trên mạng về Hoa Ánh Dung rất ít, đa phần là bản lặp lại của bài báo kia, né tránh dùng từ quá nặng.
Thời đó Weibo vẫn là mạng xã hội chủ lưu trong giới giải trí. Thẩm Dĩ Tinh rất thích đăng ảnh mấy món mỹ phẩm mới mua, rồi kéo Thư Ngâm vào làm "fan giả" để like và bình luận cho mình.
Vì thế Thư Ngâm cũng có một tài khoản.
Cô mở Weibo, gõ ba chữ "Hoa Ánh Dung" vào thanh tìm kiếm.
Cô nhấn vào mục "thời gian thực" trên Weibo.
Chẳng mấy chốc, một dòng tin hiện ra trước mắt cô.
Tài khoản đăng bài là một dãy ký tự loạn xạ.
Nội dung bài viết như sau:
[Nghe nói Hoa Ánh Dung bị một người theo đuổi đâm trọng thương. Người đàn ông ấy đã theo đuổi bà suốt một thời gian dài nhưng khi bị từ chối thì quay sang oán hận, rồi vì yêu hóa thù, ra tay đâm Hoa Ánh Dung nhiều nhát.]
Chỉ vài chục chữ, nhưng khiến Thư Ngâm rùng mình kinh hãi.
Cô cất điện thoại đi, liếc nhìn Thẩm Dĩ Tinh ngồi cạnh, rồi dè dặt nói:
"Thật ra hôm qua, tớ đã gặp Thương Tòng Châu ở bệnh viện..."
Thẩm Dĩ Tinh hờ hững đáp: "Thế à? Cậu có chào anh ấy không?"
"...Không." Thư Ngâm khẽ lắc đầu.
"Sao không lại chào hỏi?"
"Tớ thấy anh ấy có vẻ đang bận."
"Ồ." Thẩm Dĩ Tinh cúi đầu mở phần mềm chỉnh ảnh trong điện thoại, chăm chú chỉnh sửa, rõ ràng là chưa hay biết chuyện Hoa Ánh Dung bị thương.
Tan học buổi chiều, Thư Ngâm mở lại Weibo nhưng không còn tìm thấy bài viết kia nữa.
Không rõ là chủ tài khoản đã tự xóa, hay bị bắt buộc phải xóa, lý do thế nào thì chỉ người đó mới biết.
Ngày mai là Chủ nhật, được nghỉ học.
Thư Ngâm quyết định sẽ đến bệnh viện ngủ lại với bà một đêm. Sau khi về nhà, cô tắm rửa, nấu một bữa tối đơn giản rồi đem theo đến bệnh viện.
Phòng bệnh bà nằm là phòng sáu người. Rèm ngăn giường chỉ che được tầm nhìn, chứ không ngăn được âm thanh.
Giường bên cạnh có một cặp vợ chồng trung niên đang lớn tiếng tranh cãi về tiền viện phí. Lúc Thư Ngâm đang giải bài thì thỉnh thoảng lại bị tiếng họ cãi vã làm phân tâm. Nghe từng đoạn rời rạc, cô đoán được người đàn ông không có bảo hiểm y tế, muốn sớm xuất viện để tiết kiệm chi phí, còn người phụ nữ thì khuyên nên ở lại theo dõi thêm, vì sức khỏe quan trọng hơn tiền bạc.
Con người sống làm sao không vì miếng cơm manh áo mà cúi đầu?
Cuộc đời này không phải sống bằng lý tưởng hay tình yêu, mà sống bằng đồng tiền đầy thực tế và vụn vặt.
Thấy cô cứ bị làm phiền mãi, bà dịu dàng bảo: "Hay con ra ngoài tìm chỗ nào yên tĩnh hơn mà làm bài đi?"
Trong đầu Thư Ngâm thoáng hiện lên hình ảnh cửa hàng tiện lợi tối qua.
Cô gật đầu, trước khi rời đi không quên dặn dò: "Bà ơi, nếu có chuyện gì bà nhớ gọi cho con nhé."
"Bà thì có chuyện gì đâu?" Bà mỉm cười, gương mặt đầy nếp nhăn và vết chân chim như những gợn sóng loang ra. Năm tháng đã khắc dấu vết đậm sâu trên gương mặt bà. "Thật ra con không cần đến, y tá và bác sĩ ở đây chăm bà tốt lắm."
Thư Ngâm làm như không nghe thấy: "Con xuống dưới đây một chút, làm xong bài sẽ quay lên ngủ với bà."
Cô cầm bài thi xuống tầng dưới.
Hơn tám giờ tối, khu nội trú yên ắng lạ thường.
Cửa hàng tiện lợi gần như không có khách. Thư Ngâm mua một chai nước rồi ngồi vào bàn làm bài, cảm thấy hoàn toàn yên tâm.
Thời gian từng phút trôi qua, màn đêm buông xuống. Cô thấy hơi mệt, cuối cùng gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Tỉnh dậy, cổ họng khô rát, cô đưa tay với lấy chai nước.
Khi uống một ngụm, cô sững người.
Cô nhìn kỹ lại, trong tay mình là một chai sữa chua uống – không phải chai nước lọc lúc trước.
Cô đảo mắt nhìn quanh. Trong tiệm chỉ còn mỗi một nhân viên đang lim dim ngủ gật.
Điện thoại báo 11 giờ 37 phút đêm.
Cô cầm chai nước, đi đến hỏi nhân viên: "Anh ơi, có thấy ai để chai này bên cạnh em không ạ?"
Nhân viên nhớ lại rồi nói: "Có một bạn nam, cao ráo, trông khá đẹp trai."
Thư Ngâm khựng lại. Ngón tay siết chặt chai nước đến trắng bệch.
Hành lang dài lát gạch trắng, giống như con đường vô tận trong một giấc mơ.
Thương Tòng Châu đang đi ở cuối hành lang. Mới chỉ một ngày không gặp, Thư Ngâm lại cảm thấy anh gầy đi nhiều.
Cô hơi hé miệng định gọi, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Mi mắt khẽ cụp xuống.
Cái cảm giác chua xót khi đơn phương một người bỗng chốc tan biến trong khoảnh khắc này.
Thích một người mà nhiều người cùng thích là một chuyện đau lòng thế nào, Thư Ngâm hiểu rõ hơn ai hết.
Với Thương Tòng Châu, có lẽ hành động ấy chẳng đáng kể gì.
Nhưng với cô, lại đủ để khiến cái ý định từ bỏ đang chớm nở trong tim vụt tắt.
Chỉ một chút dịu dàng từ anh cũng đủ khiến cô sẵn sàng sa vào biển khổ của tình yêu đơn phương — dù đau, dù mỏi mệt, cô cũng chỉ biết rằng: tiến thêm một tấc, lòng lại vui thêm một tấc.
Cảm giác đắng cay và đau khổ của việc thầm yêu một người dường như đã tan biến hoàn toàn trong khoảnh khắc này. Thư Ngâm hiểu rõ hơn ai hết, việc thích một người mà nhiều người khác cũng thích là nỗi lòng đau đớn khó chịu đến nhường nào.
Đối với Thương Tòng Châu, có lẽ những điều đó cũng chưa gọi là quan tâm.
Nhưng với Thư Ngâm mà nói, chỉ cần một chút quan tâm từ anh thôi cũng đủ để dập tắt ý nghĩ nhỏ nhoi từ bỏ anh trong lòng cô.
Chỉ cần anh đối xử tốt với cô một chút, cô sẵn sàng nguyện rơi vào biển khổ của tình yêu đơn phương, dù là đau lòng hay trôi dạt phiêu bạt, cô chỉ biết rằng, tiến thêm một tấc, lòng lại vui thêm một tấc.
Đến trưa hôm sau, Thư Ngâm lại gặp Thương Tòng Châu dưới tầng bệnh viện.
Đang có chai sữa chua uống tối qua làm lý do, cô định đến chào anh.
Nhưng vừa bước chân ra, nhìn thấy người xuất hiện bên cạnh anh cô lập tức dừng lại ngay.
Hai chân như bị đóng đinh xuống đất cứng.
Rõ ràng Thương Tòng Châu đang đợi ai đó, anh cất điện thoại, vẫy tay chào người trước mặt.
Là một nam một nữ.
Nam là Trần Tri Nhượng, nữ là Ông Thanh Loan.
Không khí xung quanh lạnh lẽo như băng giá, khiến Thư Ngâm cảm thấy mình như đang đứng giữa vùng cực lạnh, toàn thân cứng đờ.
Ba người họ cùng rời đi.
Con đường Thư Ngâm đứng là lối đi bắt buộc lên tầng trên bệnh viện, cô thậm chí không biết mình đang nghĩ gì, tay chân như không thuộc về mình. Khi tỉnh lại thì cô đã lẩn vào góc cầu thang trong bệnh viện rồi, như một kẻ lén lút.
Tiếng điện thoại reo vang đánh thức cô, bà gọi hỏi có chuyện gì, sao mua cơm lâu thế?
Thư Ngâm mới nhớ ra mình xuống mua cơm cho bà.
Cô lúng túng đáp qua loa: "Có nhiều người mua, phải xếp hàng lâu."
Vì hôm đó là Chủ nhật, lời giải thích cũng hợp lý.
Cô hít sâu một hơi, leo cầu thang lên tầng một, chưa đến cửa cầu thang đã bị một người chắn lại.
Trần Tri Nhượng nhìn cô từ trên cao xuống, ánh mắt lạnh lùng, thờ ơ.
Một cảm giác áp lực mơ hồ ùa đến.
"Sao lại trốn ở đây?" Anh ấy hỏi.
Thư Ngâm chú ý từ "trốn".
Ánh mắt cô hơi hoảng hốt: "Anh phát hiện em lúc nào?"
Trần Tri Nhượng đáp hơi mơ hồ: "Khi em không để ý đến tôi."
Cô không biết trả lời sao liền chuyển đề tài: "Sao anh lại ở đây?"
Giọng anh ấy lạnh nhạt, đột nhiên hỏi: "Bà của em nằm phòng nào?"
Thư Ngâm kinh ngạc không tin nổi.
Anh ấy khẽ ngẩng cằm, giọng nói tự nhiên: "Tôi đến thăm bà em."
Cô hơi sửng sốt nhưng nhận ra mình hoàn toàn không thể nói "không" với Trần Tri Nhượng. Dù anh chỉ hơn cô một tuổi nhưng khí chất xung quanh anh lại vô cùng áp đảo.
Trên đường đi, cô không biết nói gì nên hỏi: "Làm sao anh biết bà em nhập viện?"
Hỏi xong mới nhận ra câu hỏi thừa thãi. Chắc chắn là Thẩm Dĩ Tinh nói cho anh.
Trần Tri Nhượng xác nhận phỏng đoán của cô: "Thẩm Dĩ Tinh nói. Em ấy định hôm nay đến thăm bà em nhưng mẹ tôi phải đưa em ấy đi học lớp TOEFL nên không đến."
Anh dừng lại một lát, liếc cô một cái, đôi mắt đen sâu thăm thẳm không chứa gì: "Khi em ấy dặn anh đến đây cũng bảo anh tiện thể thăm bà em luôn."
"Tiện thể..." Thư Ngâm nhai kỹ hai từ ấy, dò hỏi: "Anh đến bệnh viện tìm Thương Tòng Châu phải không? Nhưng em thấy có vẻ anh ấy không bị bệnh."
"Mẹ cậu ấy nhập viện. Tôi đến thăm mẹ cậu ấy."
"Nhưng em cũng thấy cả chị Ông Thanh Loan nữa."
"Cô ấy đến lấy thuốc, tình cờ gặp."
"Chị ấy bị bệnh à?"
"Không rõ."
Trần Tri Nhượng đột ngột dừng bước.
Thư Ngâm lo lắng hỏi: "Sao vậy?"
Anh nhìn cô với ánh mắt thờ ơ: "Em có số WeChat của Ông Thanh Loan đúng không? Tự hỏi cô ấy đi. Tôi không thân với cô ấy lắm."
"...À." Thư Ngâm mím môi.
Đi nửa đường, cô dừng lại.
Cô hơi ngại ngùng nói: "Đàn anh, em quên mất mình phải xuống mua cơm trưa cho bà rồi. Hay hẹn anh lần khác đến thăm bà em nhé? Em còn phải đi mua cơm ở căn tin, cũng khá phiền."
Nếu người đứng trước là Thương Tòng Châu, nghe vậy chắc chắn sẽ nhẹ nhàng nói: "Không sao, anh sẽ đi cùng em."
Nhưng với tính cách của Trần Tri Nhượng, chắc khó mà chu đáo như thế.
Quả nhiên, anh nhíu mày nói: "Thế cũng được, lần sau tôi đến."
"Lần sau", "sau này" những từ này thường chỉ là câu khách sáo, trả lời cho có lệ.
Lần sau và sau này chẳng bao giờ thực sự đến.
Thư Ngâm cũng không hề nghĩ Trần Tri Nhượng sẽ đến lần nữa. Họ vốn chẳng có quan hệ gì.
Anh ấy đến thăm bà cô chỉ vì đã hứa với Thẩm Dĩ Tinh, tính tình lạnh lùng khó gần, nhưng với em gái ruột thì là người anh trai biết chăm sóc mọi thứ.
Tất cả sự dịu dàng trong anh có lẽ chỉ dành cho Thẩm Dĩ Tinh.
Hai người rồi cũng đường ai nấy đi.
Trần Tri Nhượng lên thang máy đi thăm mẹ Thương Tòng Châu.
Thư Ngâm đi xuống căn tin mua cơm.
Chuyện đã như lời tiên đoán, xếp hàng mua cơm ở căn tin dài như một hàng rồng.
Cô xuống lúc 11 giờ, đến 12 giờ mới mang cơm lên phòng bệnh.
Cô có vẻ xin lỗi: "Bà ơi, bà có đói lắm không?"
Bà chỉ vào đĩa hoa quả trên bàn, toàn là do cô mang đến, nói: "Ăn chút hoa quả rồi, không đói lắm."
Ăn xong trưa, bà ngồi xem ti vi để giết thời gian, cô cũng ngồi cùng, trong mắt không khỏi thoáng hiện lại cảnh vừa rồi.
Thương Tòng Châu và Ông Thanh Loan cười với nhau.
Cô lập tức thấy nghẹn ngào, khó thở.
Thế là đứng dậy, xuống dưới đi dạo.
Phía sau khu nội trú có một vườn hoa nhỏ, cô vô định bước vào trong đó. Đi đến nửa đường lại quay lại, vào cửa hàng tiện lợi mua chai sữa chua uống.
Đó là loại giống hệt chai mà Thương Tòng Châu đã mua cho cô tối hôm trước.
Cô cầm trong tay, chưa mở ra. Mùa hè oi bức, chai nước đổ mồ hôi lạnh ướt tay cô.
Cô trở lại vườn hoa, ngồi lên ghế đá. Vừa mở nắp chai thì bất chợt nghe tiếng bước chân đến gần.
Ngay sau đó, trong không khí thoảng mùi thuốc lá khó chịu.
Thư Ngâm nhíu mày, nhìn về phía có khói thuốc bay tới.
Qua làn khói trắng mờ ảo, khuôn mặt người hút thuốc bị che khuất vài phần, nhưng ánh mắt sắc nét, gương mặt tuấn tú khiến cô nhận ra ngay.
Đó là Thương Tòng Châu.
Anh cầm điếu thuốc, ngọn lửa đỏ rực cháy, khói thuốc lan tỏa dường như nhuốm đỏ cả mắt anh.
Anh dùng ngón tay cái và ngón trỏ kẹp điếu thuốc, nhưng không hít, có lẽ không biết hút thuốc. Dáng cầm điếu thuốc không giống người nghiện.
Anh chỉ nhìn chằm chằm vào ngọn khói, không rõ đang nghĩ gì.
Có bệnh nhân mặc áo bệnh nhân đi dạo vườn hoa, Thương Tòng Châu bừng tỉnh, vội dập tắt điếu thuốc, rồi ném cả gói thuốc và bật lửa vào thùng rác bên cạnh.
Điện thoại reo, anh bắt máy, giọng vẫn như thường ngày nhẹ nhàng cười nói: "Chị Hoa."
"Con xuống dưới mua chút đồ uống, lát nữa sẽ lên ngay."
"Ừ, ba đang trên đường về, có lẽ tối nay sẽ về tới."
"Bác sĩ nói giờ chỉ được ăn thức ăn lỏng, mẹ, mẹ đừng cứng đầu, nghe lời bác sĩ nhé?" Anh dỗ dành mẹ, giọng dịu dàng.
Cuộc gọi kết thúc, Thư Ngâm thấy nụ cười trên mặt anh nhanh chóng biến mất.
Thân thể con người luôn chân thật đến kỳ lạ, chỉ có đôi mắt là không thể giấu đi sự mệt mỏi.
Cô không biết anh đã trải qua những gì, chỉ biết giờ anh rất mệt mỏi.
Cô muốn ôm lấy anh, nhưng chẳng thể làm gì.
Nếu được, cô muốn hóa thành một cơn gió, cuốn đi hết mệt mỏi và phiền muộn trong mắt anh.
Ngày đó, Thư Ngâm chẳng làm gì, lặng lẽ ngồi trong vườn hoa, cách một bồn hoa, ở điểm mù trong tầm nhìn của Thương Tòng Châu, ngồi bên anh suốt một tiếng đồng hồ.
Thư Ngâm hỏi bác sĩ bà cần ở lại viện bao lâu.
Bác sĩ trả lời chung chung: còn phải theo dõi thêm một thời gian.
Bao lâu cụ thể thì chưa biết.
Từ đó, Thư Ngâm bắt đầu cuộc sống ba điểm quen thuộc: trường học, bệnh viện, và nhà.
Bà thương cô chạy đi chạy lại, đã khuyên vài lần không được nên đành thôi.
Một tuần nữa lại đến thứ Bảy.
Thư Ngâm làm bài trong cửa hàng iện lợi, đến giữa chừng, cửa tự động phát ra tiếng "Chào mừng quý khách", cô bỗng như bị định mệnh kéo lên, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Cái nhìn đó khiến cô thấy Thương Tòng Châu.
Một tuần không gặp, tuy rằng anh khỏe hơn nhiều nhưng vẫn gầy đi rõ rệt. Khuôn mặt vốn đã ít thịt giờ lại thêm gò má cao, cằm nhọn, có phần sắc sảo hơn. Không hiểu sao dáng vẻ tuổi trẻ của anh biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng và gai góc của người đàn ông.
Thư Ngâm chần chừ không biết có nên tiến đến chào anh không.
Điện thoại reo phá vỡ không khí yên tĩnh.
Anh nói chuyện điện thoại, câu đầu tiên phát ra là: "Ông Thanh Loan."
Cảm xúc chua xót trong lòng cô trào dâng, như một biển khổ ngập tràn sắp nhấn chìm chính mình.