Tần Trúc Tây sờ mũi mình, kịp thời thay đổi lời nói. Hừ, đàn ông, tôi sẽ không nói cho anh biết tôi mê mẩn vẻ ngoài của anh đến mức không thoát ra được đâu!
TBC
“Bình thường? Em nói vậy thì làm anh tổn thương quá, hôm qua em mới nói, anh là người đẹp trai nhất.”
Hứa Đình Tri hạ thấp giọng, nghiêng người nhanh chóng hôn nhẹ lên môi Tần Trúc Tây, như chuồn chuồn lướt nước, chạm vào rồi tách ra ngay.
Tần Trúc Tây mất nụ hôn đầu, khoan đã, đây tính là hôn sao? Hơn nữa!
“Anh bao giờ mới thôi bịa đặt về em thế? Em bao giờ nói anh đẹp trai nhất? Cái nồi này em không đội đâu.”
Tần Trúc Tây liếc anh một cái, mắt phượng hơi xếch, vô cùng quyến rũ.
Hôm qua rõ ràng là anh không nói lý lẽ, cắn cổ cô mấy cái!
Còn để lại hai vết hằn nữa, may mà trong không gian của cô có phấn phủ, có thể che đi được.
“Thật sự không đẹp sao?”
Hứa Đình Tri cười quyến rũ, cố ý làm ra vẻ câu dẫn người khác, anh tiến rất gần đến Tần Trúc Tây.
“Bình thường thôi, cũng chỉ đứng thứ ba thế giới thôi.”
Tần Trúc Tây dùng ngón tay chọc chọc vào vị trí trái tim của Hứa Đình Tri, chọc một cái lại một cái, như thể chọc thẳng vào tim anh vậy.
“Vậy thì người đứng thứ nhất và thứ hai là ai?”
Hứa Đình Tri vẫn chưa thỏa mãn, cười như gió xuân thổi qua mà hỏi.
“Chưa xác định, đợi sau này gặp rồi nói sau.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Hai người trêu chọc nhau rất thuận tay, Tần Trúc Tây thì thôi đi, không ngờ Hứa Đình Tri lại tiếp chiêu thành thạo như vậy, tiến bộ quá nhanh rồi!
“Hợp tác với em là điều nên làm.”
Chỉ vài câu ngắn ngủi, một lần nữa lại bày tỏ lòng trung thành, ôi chao, hóa ra Hứa Đình Tri là vì người trong lòng, mới miệt mài học tập như vậy! Được được, đồng chí Tần Trúc Tây tỏ vẻ rất vui mừng.
“Em trai anh chỉ mang theo một cái bọc nhỏ đến đây, những thứ to lớn như chăn chẳng hạn thì không có, anh có muốn đưa nó đi mua không? Nhưng nếu anh không tiện ra mặt thì để em đi mua giúp anh?”
Người phụ nữ vui vẻ thì rất chu đáo.
Nhưng quá chu đáo thì người nào đó cũng sẽ ghen đấy, Hứa Đình Tri bất đắc dĩ cười nhẹ.
“Không cần đâu, trên người em ấy có tiền, đợi em ấy đến thôn Trần Gia Loan, em ấy sẽ tự tìm người giúp đỡ, đưa em ấy đi mua đồ, em không cần quan tâm đến em ấy, em ấy đã mười bảy tuổi rồi!”
Người nào đó nhấn mạnh.
Mười bảy tuổi rồi, không cần chị dâu coi mình như trẻ con mà chăm sóc, cô chỉ cần chăm sóc người anh trai của đứa trẻ mười bảy tuổi đó là được.
“Ồ, anh còn lớn tuổi hơn em ấy nữa, xem ra là không cần em chăm sóc rồi, vừa hay, hôm nay em làm rất nhiều đồ ăn, vậy thì để lại hết cho em ăn nhé, ừm, bên phía Hứa Văn Diệp cũng không cần nữa, vậy thì em mang thẳng ra chợ đen bán luôn vậy.”
“Vừa hay đã lâu rồi không bày hàng, em không có đất dụng võ đây …”
“Xì, anh nghiện cắn người rồi đúng không?”
Hứa Đình Tri lại nghiêng người cắn một cái vào cổ Tần Trúc Tây.
Anh còn rất khôn khéo, biết tránh vị trí đã cắn hôm qua, nếu không thì bây giờ anh đã cắn phải một miệng phấn rồi.
Tần Trúc Tây bất lực véo anh một cái, hận không thể trực tiếp xé luôn miếng thịt trên eo anh xuống. Nhưng cơ thể anh cũng quá săn chắc, ngay cả thịt trên eo cũng không mềm, không biết ngày thường anh luyện tập thế nào nữa.
Nghĩ vậy, tay véo người của cô liền chạy lệch đi, ngón tay thon dài chọc vào chỗ eo bụng của anh, hơi gồ ghề, ừm, đây chắc là cơ bụng rồi.
Cô còn chưa kịp suy nghĩ ra điều gì thì Hứa Đình Tri đã nhanh chóng đè tay cô lại.