Hứa Đình Tri không giải thích nhiều với cậu ta, sợ cậu ta lo lắng, trực tiếp dùng cơm để chuyển chủ đề.
“Thật sao, vậy thì sau này anh có phúc rồi nhưng ban ngày không phải anh còn bảo em gọi chị ấy là chị Trúc Tây sao, sao bây giờ lại bảo em gọi là chị dâu vậy? Hehe, anh thay đổi nhanh thật!”
Hứa Văn Diệp không khỏi trêu chọc.
Thật kỳ lạ, không ngờ có lúc lại nghe thấy từ chị dâu từ miệng anh trai mình.
“Chưa cưới xin, sao có thể để em gọi chị ấy là chị dâu, chị ấy là con gái nhà lành, danh tiếng rất quan trọng.”
“Vậy tại sao bây giờ lại có thể gọi rồi?”
“Bây giờ chỉ có em và anh, anh cũng có tư tâm, không được sao?”
Hứa Đình Tri nhướng mày, lý lẽ hùng hồn nói.
“Anh thật là vô liêm sỉ.”
Hứa Văn Diệp chân thành nói, hóa ra là đã nghĩ kỹ mọi thứ sau lưng, chỉ là trước mặt người khác thì giả vờ ra vẻ đại ca sói thôi!
“Mặt anh quý lắm, chị dâu anh thích anh đẹp trai.”
“Anh dùng sắc đẹp để quyến rũ người khác!”
Hứa Văn Diệp không ngờ có lúc anh trai mình lại tự hào về khuôn mặt của mình, trước đây anh vẫn nói chỉ là một bộ da thịt thôi, trông như thế nào cũng không sao!
“Biết dùng thành ngữ không, không biết thì đừng dùng, bọn anh gọi là hai bên tình nguyện!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Hứa Đình Tri lạnh lùng liếc cậu ta, thôi thì đừng cần người em họ này nữa.
“Ừm, ngon thật! Tay nghề của chị dâu tốt quá! Nhưng sau khi em đi rồi thì không được ăn đồ chị dâu nấu nữa, em cũng không biết nấu cơm, ôi, không biết sau này có thể ăn được gì.”
Hứa Văn Diệp vô cùng lo lắng.
Từ nhỏ cậu ta cũng học võ, tuy không giỏi bằng anh trai nhưng vẫn có thể tự vệ. Hơn nữa còn có một chút sức lực, làm nông tuy mệt nhưng hẳn là cũng không đến nỗi không làm được, chỉ sợ làm nhiều mà không được ăn no, một chàng trai to như cậu ta, ăn rất nhiều!
Nhưng cậu ta không kén chọn như anh trai, không cần cơm ngon, chỉ cần có thể ăn được là được.
“Nếu ở điểm trí thức trẻ thì ăn chung với những người ở điểm trí thức trẻ, nếu không thì ăn chung với thôn dân, đưa chút tiền rồi đưa chút lương thực, sẽ có người đồng ý, những vấn đề này đều có thể giải quyết được.”
“Những chuyện trong nhà em không cần quan tâm, có tin tức gì anh sẽ báo cho em, bình thường em lo tốt cho bản thân là được.”
Hứa Đình Tri đối với em họ của mình đương nhiên không tỉ mỉ tận tâm như Tần Trúc Tây đối với Tần Trúc Nam. Hứa Văn Diệp đã mười bảy tuổi nên tự lập trưởng thành rồi, những chuyện lớn anh có thể giúp đỡ, còn những chuyện nhỏ anh sẽ không quản.
“Vâng, em biết.”
Hứa Văn Diệp cũng không phải là cậu ấm vô dụng, ngược lại, cậu ta rất sùng bái anh họ của mình, đương nhiên cũng muốn noi theo anh họ, bình thường xử lý mọi việc cũng có điều có lý, chỉ là lần này về nhà có chuyện lớn, mới luống cuống tay chân, trông có vẻ mất phương hướng.
TBC
Đều là đàn ông, không nói nhiều nữa, Hứa Đình Tri vỗ vai cậu ta, bảo cậu ta ăn xong thì nghỉ ngơi cho khỏe, rồi anh cũng về.
Hứa gia không yên ổn, Hạ gia cũng vậy, nhà họ đang lo lắng vì chuyện của Hạ Chu.
Hôm trước, mẹ vợ tương lai không chỉ bắt quả tang Hạ Chu ôm Dương Mi Mi, mà còn bị đẩy ngã trong lúc giằng co, m.á.u chảy lênh láng.
Mặc dù chỉ là thương tích ngoài da nhưng trông có vẻ nghiêm trọng hơn một chút nhưng ý nghĩa thì khác, mẹ vợ tương lai bị hồ ly tinh của con rể tương lai đẩy ngã, làm sao có thể giống nhau được?
Nhưng lúc đó không có ai nhìn thấy nên không gây ra sóng gió gì trong thôn, mặc dù bà thím đưa Dương Mi Mi đến trạm xá cũng biết được đôi điều nhưng bà ta không đi nói lung tung nên chuyện này ngoài ý muốn lại không bị ầm ĩ.