Đúng lúc này Hứa Linh Nhi đang đứng một mình ở một chỗ, không đi cùng bên cạnh cha mẹ nhà họ Hứa.
Vì vậy, Chu Dịch Xuyên nhất thời thật sự không nhận ra nàng ta là ai.
Ngày thường y cũng không thích nhìn mặt các cô nương.
Thật lòng mà nói, trong thôn này ngoài tức phụ của y, nương của y, cùng với những người quen thuộc như Chu đại bá mẫu, Hoa thẩm ra.
Những nữ tử khác mà y nhớ mặt, thật sự không còn ai cả.....
Nếu Mộ Vãn Thư lúc này đang tỉnh táo mà biết được lời trong lòng y, có lẽ sẽ cho y một câu.
‘Chàng sợ là bị mù mặt rồi.’
Nghe đại ca mình nói vậy, tiểu Dịch Minh quay đầu nhìn Hứa Linh Nhi.
Câu này nó biết, vừa nãy nó còn cố tình đi hỏi a nương để mách tội mà.
“A nương nói, nàng ta là tỷ tỷ nhà Hứa bá bá.”
“Hứa bá? Muội muội của Hứa Sơn Hằng?”
“Hứa Sơn Hằng là ai ạ?” Chu Dịch Xuyên nghe lời tiểu Dịch Minh nói thì chợt phản ứng lại, tiểu Dịch Minh nghe cái tên xa lạ này lại thấy ngơ ngác.
“.....Không ai cả, chỉ là một kẻ cần được dạy dỗ mà thôi.”
Một kẻ ngay cả muội muội mình cũng không quản được, há chẳng phải là cần dạy dỗ sao?
Ngay khi y vừa dứt lời, cách đó không xa, Hứa Sơn Hằng đang cùng mọi người thu dọn đồ đạc bỗng nhiên cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Y vội xoa xoa cánh tay nổi da gà, sao lại có cảm giác như sắp có chuyện không lành xảy ra vậy?
“Ồ.” Nghe Chu Dịch Xuyên nói vậy, tiểu Dịch Minh gật gật đầu.
“Đại ca, bế, con buồn ngủ rồi.”
Lúc này, tiểu Dịch Hải bên cạnh ngáp một cái vì buồn ngủ, hai tay duỗi về phía Chu Dịch Xuyên muốn y bế lên xe bò nghỉ ngơi.
Chu Dịch Xuyên cúi đầu nhìn tiểu tức phụ của mình, sau đó một tay xách tiểu Dịch Minh bên cạnh lên xe bò.
Xong việc lại xách tiểu Dịch Hải.
Cuối cùng cũng chịu ngủ rồi.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của hai đứa em trai, y còn giả vờ xoa xoa đầu chúng.
“Mau ngủ đi, ngủ sớm sẽ mau chóng lớn cao, đại ca đang ôm đại tẩu không tiện ôm các con, lần sau rồi ôm.”
“Vâng, đại ca an an.”
“Đại ca an an.”
Hai tiểu đoàn tử nhìn Mộ Vãn Thư đang ngủ say, hiểu chuyện gật đầu.
An an là muốn ngủ, đây là đại tẩu đã dạy chúng.
“Ừm, ngủ đi.” Đều đừng làm kỳ đà cản mũi nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai tiểu đoàn tử có lẽ là đã mệt mỏi, nằm xuống không lâu sau liền ngủ thiếp đi.
Nhìn hai tiểu đoàn tử đang ngủ say, Chu Dịch Xuyên quay đầu nhìn quanh.
Đang định nhân lúc không ai chú ý mà lén hôn trộm tức phụ một cái, thì chân y bị một thứ gì đó chọc vào.
“Nam chủ nhân.” Ngay sau đó một giọng non nớt nhỏ xíu truyền đến từ dưới chân, một cọng dây leo màu xanh bám lấy bắp chân y.
Một đống rắn chết, bị kéo đến trước mặt y.
“Đây là do chủ nhân đã giết, Đằng Đằng vừa rồi nhân lúc mọi người không chú ý đã lén lút thu lại rồi, thịt này thơm lắm nha, nam chủ nhân hãy dùng nó để bổ sung thân thể cho chủ nhân đi ạ.”
Chu Dịch Xuyên: “........Để vài con ở bên ngoài đi, những con khác ngươi cứ cất về không gian trước.”
“Tốt ạ.”
Đằng Đằng bước đi bằng đôi chân dây leo của mình, chọn vài con có nhiều thịt hơn để lại bên ngoài, những con khác thì nó cật lực kéo về không gian.
Sau khi Đằng Đằng trở về không gian, Chu Dịch Xuyên thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn quanh, cuối cùng cũng được toại nguyện mà đặt một nụ hôn lên trán tức phụ của mình.
Nhìn kiều nhân trong lòng, tràn đầy ý cười.
Hán tử thô kệch này suốt chặng đường đi không có thời gian chăm sóc bản thân nhiều, râu ria mọc ra dưới cằm có chút châm chích.
Mộ Vãn Thư bị châm chích có chút không thoải mái, mơ màng rúc vào lòng y, tay nâng lên vô thức gãi gãi trán.
Cả người nàng, thật sự giống như một chú mèo nhỏ, mềm mại ấm áp.
Khiến Chu Dịch Xuyên lại không nhịn được mà lén hôn trộm một cái.
...Ngày hôm sau.
Mộ Vãn Thư tỉnh dậy trong vòng tay của tướng công nhà mình, mơ màng tỉnh giấc phát hiện trời đã sáng.
“Tướng công... giờ này trời đã sáng rồi.”
“Ừm, vẫn còn sớm, mọi người đều chưa tỉnh giấc đâu, nàng có muốn nghỉ thêm một lát nữa không?”
Giọng nói của nam nhân khi mới tỉnh giấc có chút trầm khàn, ghé sát tai nàng thì thầm nghe thật ma mị.
Mộ Vãn Thư khẽ lắc đầu, phát hiện mình đang ngủ trong lòng y liền vội vàng đứng dậy.
Trong lòng trống rỗng ấm áp, Chu Dịch Xuyên trong lòng có chút thất vọng, mắt tha thiết nhìn tiểu tức phụ nhà mình.
“Chàng đêm qua, cứ thế này ôm ta cả đêm sao?”
“Ừm, tức phụ mềm mại lắm, ôm thật thoải mái.”
Nghe lời y nói, tiểu mặt Mộ Vãn Thư hơi ửng hồng, quay đầu nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của Chu mẫu càng đỏ thêm vài phần.
“Đồ ngốc, hán tử ngốc, cũng không sợ làm mình mệt sao.” Nàng lắp bắp mãi mới nói ra được một câu.
“Không có, ta không mệt, thân thể ta từ trước đến giờ vẫn cường tráng mà Vãn Thư rõ mà.”
Lời nói không thể suy nghĩ kỹ này, khiến tiểu mặt Mộ Vãn Thư lại đỏ bừng, quay đầu lại nhìn thấy nụ cười trêu chọc trên mặt Chu mẫu càng thêm rạng rỡ.
Nàng chỉ đành đỏ mặt, quay lại lườm tên hán tử thích nói lời cợt nhả này một cái, rồi quay người đi uống nước.