Nếu đúng là linh phù, vậy Mạc Vũ với vẻ ngoài đó... chắc là không vẽ được.
Chẳng lẽ là Mạc Vũ phía sau có người đang cung cấp phù chú cho nàng ta?
Nếu thật vậy, vậy người đứng sau Mạc Vũ là đã nhìn ra nàng là linh hồn từ thế giới khác, nên đã nhắm vào nàng?
Cho nên, Mạc Vũ mới vô cớ tiến lên đã mang theo địch ý với nàng?
Suy nghĩ kỹ lại như vậy, hình như đã hiểu rõ hơn một chút.
Nhưng tóm lại, bất kể bản thân có bị nhắm vào hay không, Mạc Vũ phía sau có người giúp nàng ta gây sự là có khoảng 70% khả năng.
Nghĩ đến đây, Mộ Vãn Thư sững lại, ánh mắt chợt lạnh, Chu Dịch Xuyên phía sau nàng cảm nhận được sự thay đổi của nàng, vươn tay ôm lấy nàng.
“Làm sao vậy? Có phải đang lo lắng về tấm phù đó không?”
Lúc Chu Dịch Xuyên nhận ra Mạc Vũ muốn gây sự, y đã vươn tay muốn bảo vệ Mộ Vãn Thư, cho nên y cũng đã nhìn thấy tấm phù đó.
Mộ Vãn Thư nghe vậy quay người lại, ngẩng đầu nhìn y.
“Chàng cũng nhìn thấy?”
“Ừm, cũng nghe thấy lời nàng nói với nàng ta, mà tấm phù đó hình như chỉ có ta và nàng nhìn thấy, nương ở gần cũng không thấy.” Nhìn ánh mắt trong trẻo của thê tử, Chu Dịch Xuyên thành thật gật đầu.
Bởi vì quanh năm săn b.ắ.n nên thính lực của y luôn rất tốt, cộng thêm khoảng thời gian này sau khi cùng thê tử ho khan, các chức năng cơ thể không hiểu sao lại tốt hơn rất nhiều nên y nghe khá rõ ràng.
Sở dĩ y cảm thấy tấm phù đó chỉ có y và thê tử có thể nhìn thấy, là vì lúc đó Chu mẫu còn nghi hoặc hỏi y, không nhìn thê tử mà nhìn Mạc Vũ làm gì.
..... Nhưng y không phải nhìn Mạc Vũ, mà là nhìn phù.
Mộ Vãn Thư: "........."
Trong chốc lát, nàng không biết nên tiếp lời thế nào.
Im lặng một thoáng, nàng đột nhiên nhớ ra một chuyện, nghiêng đầu đ.á.n.h giá Chu Dịch Xuyên một lượt.
Thực ra trước khi nàng xuyên không, đã liên tục trong một khoảng thời gian dài mơ một giấc mơ rất kỳ lạ, trong mơ có một nam nhân cổ trang không nhìn rõ mặt cứ lảng vảng trong biệt thự nhà nàng.
Nam nhân cổ trang đó còn dính đầy máu, liên tục mơ thấy nhiều lần, khiến nàng còn tưởng mình bị thứ dơ bẩn nào đó theo dõi.
Trước đây không cảm thấy... nhưng bây giờ nhìn, nàng luôn cảm thấy nam nhân cổ trang đó có chút giống tên trước mắt này.
“Chàng.... trước đây lúc bị thương hôn mê có từng mơ giấc mơ kỳ lạ nào không?” Suy nghĩ một lát, Mộ Vãn Thư lên tiếng hỏi.
Chu Dịch Xuyên nghe vậy khựng lại, sau đó cứng đờ người, ôm Mộ Vãn Thư chặt hơn một chút, không nói gì.
Một lúc lâu sau, mới lặng lẽ nói thật với Mộ Vãn Thư.
Lúc y hôn mê quả thực đã mơ một giấc mơ rất dài và kỳ lạ, trong mơ y ở trong một thế giới đầy những căn nhà kỳ quái.
Người trong thế giới đó mặc quần áo.... còn rất hở hang, tóc nam nhân cũng rất ngắn, không búi tóc, xe cộ ở đó không cần trâu ngựa kéo cũng có thể chuyển động.
Mỗi người bọn họ trong tay đều có một cục gạch nhỏ kỳ lạ, người ở đó gần như gạch không rời tay, còn có thể dùng cục gạch đó để mua đồ ăn thức uống gì đó.
Tóm lại, đó chính là một thế giới rất kỳ lạ.
Còn y thì như một cô hồn phiêu đãng trong thế giới đó, người ở đó không nhìn thấy y, mà y cũng không thể chạm vào bất cứ thứ gì trong thế giới đó.
Trong quá trình phiêu đãng, y đã đến một căn nhà rất yên tĩnh, trong căn nhà đó chỉ có một cô gái đang ở.
Kể từ khi đến căn nhà đó, y liền phát hiện mình dường như bị ràng buộc trong căn nhà đó, không, phải nói là bị ràng buộc bên cạnh cô gái đó.
Bởi vì lúc cô gái đó ra ngoài, y cũng có thể đi theo ra khỏi căn nhà đó, nhưng sau khi ra ngoài lại không thể rời xa nàng quá.
Mấy lần thử rời đi không thành công, y liền từ bỏ, cam chịu đi theo cô gái đó.
Mang theo sự xấu hổ, nhìn cuộc sống của nàng.
Rồi ngày qua ngày, trong giấc mơ không biết đã qua bao lâu, y dường như đã thích cô gái đó.
Nhìn nàng vô ý làm mình bị thương, y sẽ vô cớ cảm thấy đau lòng.
Thấy nàng ngây ngô cười khi nhìn thấy những chuyện thú vị trong cục gạch nhỏ chứa đầy đồ kia, y cũng sẽ không tự chủ mà ngây ngô cười theo nàng.
Thời gian trôi qua rất lâu, y cứ nghĩ mình sẽ mãi mãi ở bên cạnh nàng bằng cách này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng bất ngờ lại xảy ra.
Một lần nọ, trong lúc nàng ra ngoài, vô tình gặp một nhóm trẻ con băng qua đường.
Lúc đó trên đường có rất nhiều xe lớn, nhưng một trong số những đứa trẻ lại đột nhiên lao ra đường khi chiếc xe lớn sắp lao tới.
Mọi chuyện xảy ra rất nhanh, nàng đã cứu được đứa bé đó, nhưng y lại không thể cứu nàng.
Bởi vì y không thể chạm vào nàng.
Khi y nhìn thấy nàng bị đ.â.m ngã xuống đất, m.á.u tươi nhuộm đỏ một mảng lớn mặt đất, hơi thở ngừng lại vào khoảnh khắc đó, thế giới của y lập tức biến thành bóng tối.
Đôi tay run rẩy mấy lần muốn ôm nàng lên, nhưng đều chỉ có thể xuyên qua cơ thể nàng, không thể chạm vào nàng.
Nhìn đứa trẻ vô tri cười đùa trong vòng tay mẹ nó ở đằng kia, mắt y đỏ hoe.
Nhưng khoảnh khắc kế tiếp y liền nhìn thấy nàng đang lơ lửng giữa không trung, đó là linh hồn của nàng.
Mắt thấy nàng bị một luồng sức mạnh không rõ hút vào xoáy nước, y cũng liền bị hút vào theo.
.... Đợi đến khi y mở mắt ra lần nữa, thì đã theo nàng trở về thế giới này.
Hơn nữa trong quá trình nàng nói chuyện với bà mai kia, y đã biết nàng chính là người vợ mà Chu mẫu tìm cho y.
Sau đó, y liền tỉnh lại trong chính thân thể của mình.
Mà vì đã hôn mê quá lâu, khiến lúc y vừa tỉnh lại không hề nhớ tới chuyện trong giấc mơ này.
Là về sau mới từ từ nhớ ra...
Mộ Vãn Thư nghe xong những lời này của y, lặng lẽ sờ sờ mũi.
Hay lắm, thân phận đã bị lộ tẩy.
Nhưng không biết vì sao, cảm giác sau khi thân phận bị lộ tẩy, trong lòng nàng lại như trút được gánh nặng.
Bàn tay lớn ấm áp nắm lấy bàn tay nhỏ đang sờ mũi của nàng, đặt một nụ hôn lên môi nàng.
“Còn nữa, lực lượng trong cơ thể nàng rất mạnh mẽ, sau này đừng dùng lung tung.
Sau khi cùng phòng, cơ thể ta đã cường tráng hơn nhiều, dùng qua những thứ nàng mang về, A Nương và bọn họ cũng khỏe mạnh hơn không ít.”
“Sau này có chuyện gì cứ nói với ta, đừng tự mình gánh vác, dù sao thì trên người nàng còn có chỗ nào mà ta không biết đâu chứ.”
“!!!!!!!!!” Chàng lột thân phận thì cứ lột thân phận thôi, sao lại cứ phải mang theo chút “sắc sắc” gì chứ.
Mộ Vãn Thư nghe đến mức mặt đỏ bừng, nhưng đối phương lại vẫn vẻ mặt nghiêm chỉnh.
“Không đúng, chàng nói chàng ở thế giới kia vẫn luôn đi theo ta, vậy ta tắm rửa... chàng!” (Linh hồn có thể xuyên qua nhà cửa.)
Chu Dịch Xuyên nghe vậy mặt tuấn tú đỏ bừng, ngồi thẳng người.
“...... Khụ khụ, không còn sớm nữa, nên nghỉ ngơi thôi thê tử.”
Đúng là có nhìn thấy, nhưng y thật sự không cố ý, đó chẳng phải thấy nàng lâu không ra.... lo lắng sao.
“Chàng đây là chột dạ rồi!”
Sự trong sạch của nàng, sớm vậy đã mất rồi, thật là tạo nghiệt mà.
Nghĩ đến liền cảm thấy có chút thiệt thòi vô cớ, mắt liếc nhìn cơ bụng của y.
“Chàng phải bồi thường lại.”
“Hửm?” Chu Dịch Xuyên nghe đến mức ngẩn người, bồi thường?
Chú ý thấy ánh mắt ám chỉ của nàng, người kia yết hầu không tự chủ mà trượt lên xuống.
“Thê tử, nàng... xác định chứ?” Thê tử tối nay lại chủ động đến vậy sao?
“Ừm.” Đã thiệt thòi rồi, tổng phải kiếm lại để gỡ vốn chứ.
“Vậy được thôi...”
........ Cuối cùng, vốn trước đó thì đã gỡ lại được, nhưng vốn của hôm nay lại bị mất, còn bị đau cả eo.