Nghe thấy cuộc trò chuyện bên trong khá nhẹ nhàng, Lê Giang cũng trực tiếp bước qua.
“Phụ thân, nương!”
Lê Trạch thấy ba người lên, hắn đã vội vàng đứng dậy đưa hai người vào bên trong.
Ngay lúc hắn đang muốn giới thiệu, Kim lão gia đã tươi cười đầy mặt, đi tới lên tiếng chào hỏi phu thê Lê Giang trước.
“Thông gia phu thê, lần này ta tới quá đột nhiên, thật sự không biết hôm nay các ngươi khai trương, đã quấy rầy rồi.”
“Không dám, không dám. Kim lão gia, ngài đã ghé thăm, chúng ta vui mừng còn không kịp, đâu dám nói là quấy rầy.”
Lê Giang buột miệng gọi một tiếng Kim lão gia, tới lúc nói xong, hắn mới cảm thấy không ổn. Ngay lúc hắn đang xấu hổ, đột nhiên một bên vai bị Kim lão gia vỗ nhẹ.
“Ai! Chúng ta đã là thông gia, đừng gọi ta là lão gia này, lão gia kia, nghe không quen tai chút nào.” Kim lão gia cười lớn, “Ta nghe Hoài Chi nói năm nay ngươi 42, ta lớn hơn ngươi vài tuổi. Về sau ta gọi ngươi là Lê lão đệ, còn ngươi cứ gọi ta là Kim đại ca, được không nào?”
Chỉ trong nháy mắt này, quan hệ giữa hai người đã thân cận hơn không ít, Kim lão gia còn vui vẻ kéo Lê Giang ngồi bên cạnh hắn. Lúc này Kim lão gia mới đưa mắt nhìn về phía tiểu thư bên cạnh Quan thị.
Nàng quá nhỏ, mới mười bốn tuổi thôi, khuôn mặt rất đáng yêu, bện hai b.í.m tóc hai bên, thoạt nhìn cả người toát lên vẻ thanh sạch, lanh lợi.
“Đây là Lê Tường tiểu nha đầu, là người ngày hôm nay đã cho chúng ta một bữa ăn thật ngon ư?”
Lê Tường cười gật đầu, nàng rất thoải mái gọi hắn một tiếng Kim bá bá.
Kim lão gia âm thầm kinh ngạc nhưng trên mặt y vẫn không lộ ra chút nào. Hắn vẫn nở nụ cười cực kỳ hiền hoà.
“Tường nha đầu quả nhiên rất giỏi giang, tay nghề của nàng còn hơn rất nhiều đầu bếp ở Bình Châu ta. Được dùng bữa tại đây một lần, hiện giờ ta đã bắt đầu muộn phiền rồi, lúc trở về, lấy đâu ra đồ ăn do Tường nha đầu làm nữa?”
“Vậy phụ thân đừng trở về nữa! Dù sao việc làm ăn trong nhà đã có đại ca rồi.”
Kim Vân Châu vừa mở miệng đã khiến người trên bàn bật cười rộ lên.
Kim Chính Hiên gõ lên đầu muội ấy một cái rồi cười nói: “Ngươi đang có âm mưu muốn làm đại ca ngươi mệt c.h.ế.t ư?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đại ca ngươi lợi hại như vậy, khẳng định không mệt.”
Kim Vân Châu vừa khéo léo đùa vui vừa hỗ trợ Lê Tường chia chén đũa cho mấy người trên bàn.
“Dùng cơm thôi! Hôm nay trời lại lạnh hơn rồi, nếu không ăn nhanh, chốc lát nữa đồ ăn đều nguội cả.”
Có nàng ấy ở đây khuấy động bầu không khí, Kim lão gia cũng rất nể mặt, hỗ trợ cho nữ nhi nhà mình, khiến buổi gặp mặt đầu tiên của hai nhà diễn ra rất dễ chịu, hài hoà.
Điều khiến Lê Tường vừa lòng nhất chính là phụ tử Kim gia kia không hề ghét bỏ đại ca nàng dù thân phận chàng giờ đã khác, thêm nữa, bọn họ còn tỏ ra cực kỳ tôn trọng phụ mẫu của nàng.
Như vậy là đủ rồi.
Bữa cơm tối nay, khách chủ đều tận hứng. Cơm nước xong, phụ tử Kim gia lập tức đi theo phu thê Kim Vân Châu trở về phủ đệ của mình.
Dù sao tửu lầu cũng không phải khách điếm, sao có thể dư ra phòng cho hai vị nghỉ ngơi?
Dàn xếp xong xuôi chỗ ngủ cho phụ thân và đại ca, tâm trạng căng như dây đàn suốt cả một ngày của Kim Vân Châu cũng buông lỏng xuống, lúc này nàng ấy mới cảm thấy có chút mệt mỏi.
“Kim Hoa, đi múc nước nóng tới đây, ta muốn rửa mặt.”
“Vâng…”
Kim Hoa vừa đi, Lê Trạch đã ngồi xuống bên người thê tử, hướng đôi mắt bình tĩnh nhìn nàng.
Kim Vân Châu sợ nhất là khi hắn nhìn nàng như vậy, vội vàng chột dạ hỏi: “Làm sao vậy…”
Biết rõ còn cố hỏi.
Lê Trạch duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt mượt mà của thê tử mình, y vừa bực bội, lại vừa thấy buồn cười.
“Ta nhớ ngay khi chúng ta dọn khỏi Liễu trạch kia, ta đã dặn nàng báo tin cho nhạc phụ, nói rõ ngọn ngành, tránh cho người nhà lo lắng rồi.”