Nàng đã thương lượng với phụ mẫu, hai tỷ muội Đào Tử cũng được phụ mẫu nàng tán thành, có thể nhận hai nàng làm đồ đệ.
Nhắc đến việc thu nhận đồ đệ, Lê Tường không hiểu sao lại chợt nghĩ tới Yến Túc – tên tiểu tử đã tham gia đại hội thử món ăn cùng nàng dạo trước.
Tiểu tử kia không tệ, không những nghe lời lại còn thông minh, tay chân lanh lẹ, nếu bồi dưỡng kỹ lưỡng ắt sẽ thành một đầu bếp tài hoa.
Có điều người ta đã đi theo đầu bếp Cẩm Thực Đường, nàng nghĩ gì cũng không quan trọng.
“Biểu muội, Bạch lão đại cách vách tìm ngươi, nói là có việc.”
Mọi người trong nhà đều biết rõ mục đích Bạch lão đại tìm đến đây.
Lê Tường đáp lời, sau đó nàng vớt thức ăn trong nồi ra, rửa sạch tay mới bước ra ngoài đón khách.
“Tường nha đầu, thật là xấu hổ, ta đến quấy rầy ngươi một lát.”
“Không sao đâu, Bạch thúc, có việc gì cứ việc nói thẳng với ta.”
Bạch lão đại xấu hổ cười cười, hắn nhắc lại chuyện đặt món thịt hầm của Lê gia.
“Chuyện là đệ đệ ngốc của ta trước kia……”
“Bạch thúc, ngươi không cần phải nói, chuyện đã qua không nên nhắc tới nữa. Bây giờ ngươi muốn mua, chỉ cần đưa tiền đặt cọc chúng ta sẽ bán, không cần thiết phải nhắc tới những chuyện đó làm gì.”
Có tiền mà không kiếm, chẳng khác nào kẻ ngốc. Thêm vào đó, Lê Tường cũng chẳng màng truy cứu cớ gì họ đột nhiên hủy bỏ giao ước, rồi lại đột ngột muốn quay lại làm ăn.
Suy cho cùng, hai nhà đâu có ký kết khế ước, chỉ là mỗi ngày bên kia đưa trước tiền đặt cọc thì cửa hàng nhà nàng làm hàng thôi.
Nếu đã ký kết khế ước mà họ đột nhiên bội ước, vậy muốn quay lại đặt hàng sẽ không dễ dàng như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lê Tường rất thống khoái nhận tiền đặt cọc từ tay Bạch lão đại, nàng cũng trực tiếp nói luôn từ ngày mai sẽ tiếp tục cung ứng hàng cho Bạch gia bọn họ.
Bởi vậy, trải qua một cơn sóng gió, cửa hàng thịt hầm Lê gia lại một lần nữa náo nhiệt lên.
Tuy rằng nhà nàng bán thịt hầm hơi đắt một chút, nhưng món ăn ngon lại hợp khẩu vị. Nếu đem ra so sánh, món thịt hầm nhà Tống gia sẽ rẻ hơn của Lê gia một chút.
Thế nhưng người có tiền sẽ tự nguyện bỏ ra thêm một ít, còn người không có tiền lại nghĩ bỏ ra mười đồng bối còn không bằng tự mình mua thịt về làm. Cứ thế, việc buôn bán của Tống gia liền trở nên vắng vẻ.
Chẳng qua vắng vẻ thì vắng vẻ, Tống gia bọn họ không dám tơ tưởng tới Lê gia nữa, ai biết xung quanh Lê gia lại có người bảo hộ chứ? Điều này khiến kẻ khác cảm thấy rợn người.
Gió êm sóng lặng được hai ngày, xẩm tối hôm đó Thanh Chi tới Lê Gia Tiểu Thực.
“Tường nha đầu, hôm nay phu nhân phải làm một bàn tiệc, ngươi có rảnh qua làm đầu bếp không?”
“Phu nhân đã nói dĩ nhiên là ta rảnh rồi, hôm nay lại có chuyện vui gì sao? Hay trong phủ có ai sinh nhật?”
Lê Tường thu dọn xong, giao phòng bếp cho biểu tỷ. Giờ này cửa hàng nhà nàng cũng sắp đóng cửa rồi, trong tiệm không quá bận rộn, ba người biểu tỷ và hai tỷ muội Đào Tử có thể đảm đương được.
“Hôm nay chẳng có chuyện vui nào hết, nhiều lắm cũng chỉ xem như một bữa tiệc tan rã mà thôi. Đi thôi, trên đường ta sẽ kể cho ngươi nghe.”
Bữa tiệc tan rã?
Trong đầu Lê Tường chỉ nghĩ được đúng một khả năng đó là Tần Lục Gia lại làm phu nhân giận rồi, sau đó không dỗ dành nổi, dẫn tới hai người muốn ly hôn.
Thế nhưng, chẳng phải mấy ngày trước Liễu phu nhân đã hòa thuận với Tần Lục Gia rồi sao? Nàng ấy còn vui vẻ dọn vào Tần trạch cơ mà?
Mãi cho đến khi lên xe, nghe Thanh Chi kể, nàng mới biết mình đoán sai. Hóa ra, chuyện tan rã này là nói về Liễu thiếu gia cùng phu thê Tần Lục.
Trong các hào môn thế gia này, có quá nhiều chuyện phức tạp: lúc thì xảy ra chuyện hạ độc, chốc lát sau lại phát hiện hài tử không phải là con ruột của nhà mình.