Có hai vị sư phụ còn muốn bái nàng làm sư phụ ngay lập tức, chỉ là bọn họ đã bị Lê Tường từ chối khéo.
Hiện tại chỉ còn hai đĩa trái cây nữa thôi, đúng là một việc cực kỳ dễ dàng. Lê Tường tràn đầy nhiệt huyết, hiện giờ trong lòng nàng chỉ muốn nhanh chóng hoàn tất, sớm lãnh bạc thưởng rồi trở về nhà nghỉ ngơi.
Toà nhà của người khác dù nguy nga, rộng lớn cũng không bằng cửa hàng nhỏ thoải mái của chính mình, chỉ có điều hễ ngồi xuống nghỉ ngơi một lát là lòng nàng lại sinh ra cảm giác lười nhác, khó dứt.
“Biểu tỷ, người có mệt không? Dùng thử bào ngư đi.”
Lê Tường không giữ lại những món khác, chỉ có bào ngư này là nàng tự mình mang tới, cho nên nàng làm nhiều hơn vài cái cho nàng và biểu tỷ ăn lót dạ.
Quan Thúy Nhi vẫn luôn bận rộn công việc, chưa từng được nghỉ ngơi chút nào, lúc này nàng ấy cũng vừa mệt vừa đói. Biết bào ngư này là bọn họ mang từ nhà đi, cho nên nàng ấy không hề khách khí, ngấu nghiến ăn liền hai miếng.
Bào ngư lớn, thịt lại dày, hai miếng bào ngư lớn nuốt xuống, dạ dày tức thì ấm áp dễ chịu hơn hẳn.
“Biểu muội, có phải chuẩn bị xong hai khay đựng trái cây này là chúng ta có thể trở về hay không?”
“Ừm, chắc là vậy. Chút nữa có lẽ còn phải diện kiến Liễu phu nhân hoặc Liễu thiếu gia một chút, nhưng tóm lại sẽ không chậm trễ quá lâu.”
Lê Tường cũng ăn hai miếng lót dạ. Hai người ăn xong, vẫn còn dư lại năm miếng. Nhìn bộ dáng đầy vẻ mong chờ của mọi người trong phòng bếp, nàng cũng rất hào phóng chia đều năm miếng bào ngư còn lại, phân phát cho mọi người.
Hiển nhiên là những người trong phòng bếp đều cực kỳ vui sướng, bọn họ đều hùa nhau xông tới giành đồ ăn.
Lúc này bên trong phòng tân hôn, tân nương tử Kim thị đã gỡ khăn voan đỏ xuống. Dưới ánh nến, nàng đang nhấp chén canh ‘Bách Niên Hảo Hợp’ do phòng bếp đưa tới. Chỉ trong chốc lát, nha hoàn hồi môn của nàng ấy tên là Kim Hoa đã nhẹ nhàng tiến vào, thanh âm của Kim Hoa đầy vẻ hưng phấn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tiểu thư! Tiểu thư! Món đồ ăn cuối cùng có tên là Phong Vũ Đồng Chu! Nô tỳ đã lặng lẽ nhìn thoáng qua, đúng là những con bào ngư kia giống hệt một chiếc thuyền nhỏ, hai đầu nhọn, bụng tròn trịa. Món ăn ngon, lại mang thông điệp tốt lành! Khách khứa ai nấy đều khen ngợi không ngớt lời!”
“Phong Vũ Đồng Chu ư……”
Kim thị nhớ tới đủ thứ chuyện mà nàng và Liễu Hoà từng trải qua kể từ khi hai người quen biết tới giờ, đột nhiên cảm thấy cái tên món ăn này thật thú vị, và cũng vì thế mà càng thêm để tâm đến vị nữ đầu bếp kia.
“Hôm nay mấy bàn tiệc đó đều làm rất tốt. Ngươi ra sau bếp hỏi một chút xem nữ đầu bếp kia có nguyện ý ở lại đây không, nếu nàng không muốn ở lại, vậy trực tiếp mang sáu mươi sáu lượng bạc thưởng cho nàng.”
Kim thị cũng biết nữ đầu bếp này được cô mẫu mời tới. Không ngờ bảng thực đơn mười sáu món ăn cùng với những nguyên liệu kia lại thực sự có thể làm ra được, đã vậy hương vị còn đa dạng đến thế. Mặc dù nàng không thể tự mình nếm hết thảy mười sáu món đồ ăn kia nhưng nàng ấy cũng rất vui vẻ.
Trong ngày vui lớn của đời mình, ai chẳng muốn nhận được nhiều lời khen ngợi và chúc mừng.
“Thế nhưng tiểu thư à, nô tỳ nghe cô gia nói đã chuẩn bị thưởng bạc rồi.”
Vừa nghe lời này Kim thị đã bật cười.
“Trên người cô gia nhà ngươi còn bạc ư?”
Tên ngốc ấy đã sớm mang toàn bộ gia sản giao phó cho tay nàng, hiện giờ hắn còn gì mà nghèo hèn chứ.
“Tiểu thư, ngươi quên rồi ư? Hôm nay là ngày thành hôn của các ngươi, hiển nhiên là những người khác sẽ gửi tiền mừng. Hiện giờ trên tay cô gia có không ít bạc đâu.”
Kim Hoa vừa dứt lời liền chột dạ nhận ra mình đã lỡ bán đứng cô gia nhà mình, vội vàng bưng kín miệng lại.