Lê Tường cũng yêu thích căn nhà hiện tại của mình, hoàn cảnh nơi đó rất thoải mái. Chỉ hiềm nỗi, gia đình đối diện quá ác nghiệt, sống ở đó thêm giây phút nào, cũng khiến nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi trong lòng.
Huống hồ, sau này gia đình nàng sẽ buôn bán trong thành, lẽ nào cả ngày cứ phải đi đi về về giữa hai nơi? Cần biết rằng, mỗi chuyến đi về cũng đã mất hơn một canh giờ, nàng lo phụ thân sẽ quá đỗi mệt nhọc.
Nàng đã lên lầu xem xét. Trên đó có hai gian phòng, một lớn một nhỏ. Trong căn phòng nhỏ có thể đặt một chiếc giường rộng và kê thêm một cái bàn nhỏ. Đến lúc đó, nàng và biểu tỷ sẽ cùng nhau sử dụng căn phòng này.
Còn gian phòng lớn sẽ dành cho phụ mẫu. Quả thực hơi chật chội một chút, nhưng chỉ cần cố gắng chừng nửa năm đến một năm, nàng tin tưởng bản thân có thể kiếm đủ tiền để mua một phủ đệ rộng lớn hơn cho gia đình sinh hoạt.
Không sai, Lê Tường đối với năng lực của mình cực kỳ tự tin!
“Nương à, người nghĩ mà xem, nếu ngày nào chúng ta cũng phải đi đi về về từ thôn ra phố thị, phụ thân sẽ hao tổn sức lực đến mức nào.”
Chỉ một câu nói ấy đã lập tức đ.á.n.h trúng yếu huyệt của Quan thị. Thê tử nào mà chẳng thương xót trượng phu của mình? Bởi vậy, bà cũng kiên định đứng về phía nữ nhi.
“Tường Nhi nói không sai, chúng ta nên chuyển vào thành sinh sống thì hơn. Cũng chẳng cần phải dọn quá nhiều, chỉ cần mang theo chăn đệm cùng vài bộ xiêm y là đủ.”
Lê Giang: “……”
Thê tử và nữ nhi đều đã quyết định dọn vào thành, lẽ nào hắn không đồng ý, lại để hai mẹ con ở lại đây, một mình hắn quay về thôn ư? Hiển nhiên, hắn chỉ có thể đồng lòng mà thôi.
Còn Quan Thúy Nhi, nàng ấy chẳng hề có chút ý kiến nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ở nhà cô cô, nàng ấy được ăn no ngủ kỹ, còn được giúp đỡ việc buôn bán kiếm chút tiền công. Cuộc sống hàng ngày tốt đẹp như thế, dù có bảo nàng ngủ trên nền đất lạnh dưới cửa hàng, nàng ấy cũng nguyện ý.
Sau khi mọi người thống nhất ý kiến, Lê Giang lập tức chạy đi chèo thuyền quay lại. Khi trở về, hắn chỉ dừng lại một lát để mọi người cùng chuyển hết chén đĩa, đũa, lồng hấp, băng ghế dài... lên bờ. Sau đó, hắn tiếp tục dong thuyền qua một bến đậu gần hơn, hiển nhiên nơi này thuận tiện hơn nhiều so với việc đi bộ từ trà lâu bên kia.
Lê Tường trực tiếp khiêng mấy chiếc băng ghế dài từ trên thuyền xuống, mang lên lầu. Chỉ cần ba chiếc ghế dài, cộng thêm vài tấm ván gỗ là có thể ghép thành một chiếc giường. Trong nhà đã có sẵn vài tấm ván, chỉ chờ ngày mai chuyển qua đây là ổn thỏa. Như vậy, chuyện giường chiếu nghỉ ngơi cho cả nhà đã được giải quyết.
“Ta đói bụng quá…… Biểu tỷ, muội có cảm thấy đói không?”
Quan Thúy Nhi lắc đầu, bảo rằng không đói.
Lê Tường nào tin. Nàng đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, theo vị trí mặt trời, hiện tại đã là giờ Thân (ba giờ chiều). Quả thực là do có cửa hàng mới, lo toan đủ chuyện mà quên bẵng bữa cơm trưa.
Nàng nhớ rõ, lúc đi qua đây, trên đường có thấy một tiệm cháo.
“Biểu tỷ, đi thôi! Hai ta mau đi mua chút cháo nóng mang về lót dạ.”
Lê Tường kéo tay Quan Thúy Nhi. Sau khi rửa sạch hai chiếc chén lớn, hai nàng lập tức bước ra khỏi tiệm.
“Biểu tỷ, về sau muội phải tập làm quen với việc ra ngoài. Chờ tới khi cửa hàng ta bắt đầu kinh doanh, muội chắc chắn sẽ phải đi lại nhiều nơi. Muội thử nghĩ xem, vạn nhất ta đang xào nấu món ăn, lại thiếu một thứ gia vị, hoặc rau xanh, hay nguyên liệu nào đó, cần muội đi mua. Kết quả, muội vừa ra khỏi cửa đã ngây ngốc đứng đó, không biết nên rẽ trái hay rẽ phải. Điều đó không ổn chút nào. Cho nên ta mới nói, từ giờ trở đi, muội phải thuộc hết các ngả đường.”
Mặc dù biểu muội đi phía trước, không thể nhìn thấy vẻ mặt của Quan Thúy Nhi, nhưng nàng ấy vẫn nghiêm túc gật gật đầu. Nàng ấy vô cùng thích cái cảm giác được biểu muội tin tưởng giao phó, được biểu muội khẳng định. Hay nói cách khác, nàng ấy rất khao khát được trở thành một người có ích!