Xuyên Về Cổ Đại Dẫn Cả Thôn Trồng Trọt Làm Giàu - Có Không Gian

Chương 127



Nói xong còn duỗi bàn tay lớn của mình ra, muốn xoa đầu nó, lại phát hiện mình không với tới.

Thấy vậy, Lý Du Hoa nhanh chóng vươn đầu mình tới.

Sắp xếp ổn thỏa mấy việc này, Lý Tĩnh Đào liền dồn sự chú ý vào phía lạp xưởng. Những mẻ lạp xưởng này là đợt đầu tiên nàng làm kể từ khi xuyên không đến đây. Nàng định khi Thiên Hương Lâu ở huyện thành khai trương, sẽ mang một phần ra để khách dùng thử miễn phí.

Gà Mái Leo Núi

Nếu ngon miệng, nàng sẽ bắt đầu sản xuất số lượng lớn, đến lúc đó còn có thể tìm người trong thôn cùng làm.

Về phần nuôi heo cũng vậy, cũng phải bắt đầu từ những người trong thôn nuôi trước tiên.

Đương nhiên, những việc này đều cần phải có kế hoạch từ trước.

"Lý Kim, huynh đi cùng ta đến huyện thành một chuyến đi!" Vừa thấy Lý Kim, Lý Tĩnh Đào rất tự nhiên nói với y.

Khi ra ngoài, Lý Tĩnh Đào thích dẫn Lý Kim đi cùng hơn, chủ yếu là vì y lớn tuổi hơn, suy nghĩ cũng thấu đáo hơn, việc huấn luyện cũng không cần tốn quá nhiều tâm sức.

"Vâng ạ! Tiểu thư, người đợi một lát, ta đi thắng xe ngựa."

"Không cần, ta sẽ đi cùng nàng." Vệ Thanh Hàn vừa bước vào đã nghe thấy lời đó, rất tự nhiên nói.

"Chàng không cần đến bên kia sao?" Lý Tĩnh Đào tò mò hỏi.

Hai người đều ngầm hiểu "bên kia" là đâu, chỉ là Lý Tĩnh Đào rất thắc mắc, khoảng thời gian này Vệ Thanh Hàn không phải nên rất bận rộn sao?

Theo như nàng biết, Man Hoang đang giao chiến, Nhị hoàng tử lại đang đối mặt với nhiều hiểm nguy. Tuy nhiên, có lẽ Hoàng thượng đã tỉnh lại, nên Nhị hoàng tử bên đó mới có thể an tâm nghênh chiến.

"Bên đó có Ám Nhất, hơn nữa khoảng thời gian này mọi việc cũng khá thuận lợi." Vệ Thanh Hàn thành thật trả lời.

Lý Tĩnh Đào gật đầu, kỳ thực đối với những chuyện kia, nói thật, nàng cũng không muốn tham gia vào.

Nhưng nghĩ đến thân phận của Vệ Thanh Hàn, nếu nàng thực sự định ở bên chàng sau này, vậy những chuyện này sớm muộn gì cũng phải đối mặt.

Đối với Lý Tĩnh Đào, Vệ Thanh Hàn cũng chẳng có gì phải che giấu. Chưa nói đến việc nàng đã giúp đỡ chàng suốt thời gian qua.

Dù không phải, chỉ riêng nhờ ơn cứu mạng của nàng đối với chàng và phụ hoàng, nàng cũng là một người đáng tin cậy.

Còn những tín điểu kia, nếu không phải vì giúp chàng, nàng hoàn toàn có thể không cần để tâm đến những chuyện này, thế nhưng nàng đã giúp chàng làm tất cả.

Cho nên trong mắt Vệ Thanh Hàn, Lý Tĩnh Đào đã nghiễm nhiên được xếp vào phe của mình.

Phải biết rằng, nhờ có những tín điểu kia, họ đã tiện lợi biết bao, chiến báo, tình báo... tất cả đều có thể được truyền đi ngay lập tức.

Trong xe ngựa.

Lý Tĩnh Đào trực tiếp hỏi: "Man Hoang bên đó bây giờ thế nào rồi?"

Không phải Lý Tĩnh Đào muốn nghị chính, mà là nếu Nhị hoàng tử ngã xuống, vậy đối với Vệ Thanh Hàn, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

"Tạm thời vẫn khá thuận lợi, chỉ là Thát tử Man Hoang quả thực khó nhằn một chút, tạm thời Nhị ca bên đó vẫn chưa thể rút lui, nhưng y đã có thể nhận được thư do tín điểu truyền đến rồi. Chắc là, tin tức của y ta cũng sẽ nhận được ngay lập tức."

Nói đến đây, Vệ Thanh Hàn lại nhìn Lý Tĩnh Đào một cách thâm tình, "Về chuyện tín điểu này, ta vẫn chưa cảm ơn nàng tử tế. Nếu không có nàng giúp đỡ, rất nhiều chuyện sẽ không thể thuận lợi như vậy."

"Ừm, cử thủ chi lao mà thôi." Lý Tĩnh Đào nói một cách nhẹ nhàng.

"Cử thủ chi lao?" Vệ Thanh Hàn lặp lại.

Lý Tĩnh Đào ngẩn ra, không hiểu vì sao chàng lại hỏi như vậy.

Đối với nàng mà nói, đây quả thực chỉ là cử thủ chi lao.

Nàng chỉ cần nói với Tiểu Lục một tiếng, không đến mấy ngày, tín điểu đã được huấn luyện xong.

Đây không phải là cử thủ chi lao thì là gì chứ?

Hay là Vệ Thanh Hàn đã biết được điều gì?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghĩ đến đây, Lý Tĩnh Đào chợt ngẩng đầu, định lén nhìn Vệ Thanh Hàn một cái, kết quả lại đối diện với vẻ mặt thản nhiên của chàng, nàng lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Nàng thầm nghĩ, mình đã làm rất kín đáo, sao có thể bị chàng phát hiện chứ?

Lý Tĩnh Đào không biết, ngay khi nàng ngẩng đầu, Vệ Thanh Hàn đã thu lại vẻ nghi hoặc của mình.

"Khi nào tửu lầu khai trương?" Vệ Thanh Hàn lại hỏi.

"Ngày mai, hôm nay ta không có việc gì, mang theo một ít lạp xưởng đến xem thử. Thử mùi vị xem sao, nếu ngon ta định sản xuất số lượng lớn."

"Lạp xưởng? Chính là loại thịt heo hôm đó chúng ta gói sao?"

"Ừm, chính là loại đó, chốc nữa đến nơi, chàng thử sẽ biết."

Thiên Hương Lâu.

Thương Ngọc Bân đã biết Lý Tĩnh Đào sẽ đến trong hai ngày này từ hôm nàng dọn nhà. Với tính cách của nàng, hôm qua không đến thì hôm nay chắc chắn sẽ đến.

Vì vậy, y đã sớm có mặt tại Thiên Hương Lâu.

Quả nhiên, không lâu sau, Thương Ngọc Bân đã thấy chiếc xe ngựa quen thuộc đó.

Sao có thể không quen thuộc chứ? Chiếc xe ngựa này vốn là của y, lại bị nàng nói mượn là lấy đi, rồi biến thành phí khám bệnh cho y.

Chỉ là khi nhìn thấy Vệ Thanh Hàn từ trên xe ngựa nhảy xuống, trong lòng y không hiểu sao bỗng cảm thấy có chút khó chịu.

Tửu lầu này có liên quan gì đến Vệ Thanh Hàn chứ? Y không hiểu chàng lúc này chạy đến đây làm gì?

"Đây có vài cây lạp xưởng, huynh bảo nhà bếp làm, lát nữa chúng ta nếm thử mùi vị. Nếu được, ta định làm số lượng lớn, đến lúc đó dùng làm món đặc trưng của Thiên Hương Lâu chúng ta."

Vừa bước vào cửa, Lý Tĩnh Đào liền giao số lạp xưởng trong tay cho Thương Ngọc Bân.

Thương Ngọc Bân nhận lấy, cầm trong tay ngắm nghía một lúc, rồi lại đưa lên mũi ngửi. Y phát hiện ngoài một mùi thơm kỳ lạ ra thì cũng không có gì đặc biệt hơn.

"Nàng dùng thịt heo ướp mà làm sao?" Ngắm nghía một lúc, Thương Ngọc Bân mới hỏi.

"Ừm, chính là làm từ thịt heo."

Lý Tĩnh Đào cũng không giấu giếm, dù sao món này vừa đưa vào miệng là có thể dễ dàng nhận ra thịt gì.

Chỉ là muốn làm ra được mùi vị chính tông như của nàng thì cơ bản là không thể.

Chưa kể đến các loại gia vị, chỉ riêng cách chế biến này thôi, họ cũng phải nghiên cứu một thời gian dài.

Hơn nữa, cho dù họ có nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra được, rằng phải dùng d.ư.ợ.c liệu làm gia vị.

"Ừm." Thương Ngọc Bân tùy ý đáp một tiếng, không nói thêm gì.

Đối với việc ăn uống, Thương Ngọc Bân trước giờ không có ý kiến gì nhiều.

Ban đầu hai người đã nói rõ, Lý Tĩnh Đào phụ trách công thức món ăn, vì vậy y sẽ không can thiệp vào ý tưởng của nàng.

Chỉ là không ngờ trong tình hình bận rộn như vậy, nàng vẫn có thể nghiên cứu ra một món ăn phức tạp đến thế.

Thế là y liền gọi Trương chưởng quỹ đến, đặt số lạp xưởng vào tay y, "Cái này mang xuống nhà bếp làm ra đi, mọi người cùng nếm thử."

"Không ngờ nha, mới hai ngày không gặp, nàng lại làm ra món đồ mới mẻ này." Thương Ngọc Bân cười tủm tỉm nói với Lý Tĩnh Đào.

"Đương nhiên rồi, không nhìn xem ta là ai chứ." Lý Tĩnh Đào đắc ý nói.

Thương Ngọc Bân: "......"

Y quay đầu nhìn sang Vệ Thanh Hàn, lại phát hiện tên này đang nhìn Lý Tĩnh Đào với vẻ mặt cưng chiều, cứ như thể lời nàng vừa nói đáng yêu lắm vậy.

Thấy vậy, Thương Ngọc Bân vốn đã đau đầu lại càng thấy đau đầu hơn.