“ Cô nương hành hiệp trượng nghĩa, thật khiến người khác bội phục! Lạc mỗ thật may mắn mới có thể được gặp gỡ và hợp tác với cô nương!” Lạc Mặc Hàn nói rồi vẫy tay một cái, thuộc hạ của hắn nhanh chóng mang một chiếc hộp đến. Liễu Tiêu Vân lấy ngọc bội trong ống tay áo ra: “ Hợp tác chấm dứt, trả ngọc bội!”
Lạc Mặc Hàn không có nhận ngọc bội: “ Chúng ta cùng nhau hợp tác, mong cô nương hãy nhận lấy ngọc bội này. “
“ Không. . . “ Đầu óc Liễu Tiêu Vân rất sáng suốt, nếu giữa chừng có hiểu lầm gì sao? Bọn họ không quen biết nhau, làm sao có thể lấy ngọc bội của người khác.
Lạc Mặc Hàn tự tay đưa chiếc hộp cho Liễu Tiêu Vân: “ Xin cô nương hãy nhận lấy ba ngàn lượng bạc này. “
Liễu Tiêu Vân cầm chiếc hộp: “ Đây là. . . “
‘‘Đây là phần thưởng mà cô nương đáng nhận được!” Lạc Mặc Hàn nghiêm lúc nói. Liễu Tiêu Vân hiểu ra: “ Ý ngươi là ba tên cầm đầu thổ phi đó!”
Lạc Mặc Hàn gật đầu: “ Ba ngàn lượng bạc cũng không nhiều, xin cô nương hãy nhận lấy!”
Mạng của ba tên cầm đầu kia có đáng giá ba ngàn lượng bạc hay không cũng không quan trọng, nếu có người cho bạc thì nàng cứ nhận: “ Được!”
‘‘Cô nương có cần tiễn không? ” Lạc Mặc Hàn thăm dò hỏi. “ Không cần! Tạm biệt!” Liễu Tiêu Vân nói rồi lập tức nhảy lên ngựa phóng đi.
Nhìn thấy Liễu Tiêu Vân cưỡi ngựa rời đi, Lạc Mặc Hàn hơi hơi nhếch môi. Đối với nàng mà nói, ba ngàn lạng bạc dường như không hề để tâm tới. Lạc Mặc Hàn nhìn về hướng Liễu Tiêu Vân rời đi, trong đêm tối thần bí đã không còn bóng dáng nàng.
“ Nàng tên là Liễu Tiêu Vân? ”
‘‘Vâng!” Hai người áo đen cúi đầu đáp. “ Là người Liễu gia thôn chạy nạn đến Lâm An phủ thành sao? ” Lạc Mặc Hàn trầm giọng hỏi.
“ Vâng, thuộc hạ đến chỗ thôn bọn họ tạm nghỉ chân, nghe một trong hai người trực đêm nói, có người thậm chí còn cầm bản đồ. “ Lạc Mặc Hàn nghĩ thầm, nàng tên là Liễu Tiêu Vân, có quá trùng hợp hay không. Đã qua giờ tý, sợ ca ca và tẩu tử lo lắng, Liễu Tiêu Vân nóng lòng quay trở lại nơi nghỉ chân, gần như giục ngựa chạy cả quãng đường. Khi đến gần thôn nhỏ, Liễu Tiêu Vân nhìn thấy ca ca mình đang dẫn theo hàng chục thôn dân cầm theo d.a.o rựa sắc bén vội vàng chạy về phía mình.
Vừa đến gần, Liễu Tiêu Vân phóng người xuống ngựa: “ Ca ca, sao huynh lại đến đây? ” Liễu Tiêu Minh vội vàng tiến lên vài bước: “ Muội muốn hù c.h.ế.t ca ca đúng không? Muội học cưỡi ngựa từ khi nào vậy? ” Liễu Tiêu Vân thầm nghĩ, kiếp trước nàng từng bảo vệ một khách hàng trên thảo nguyên, khi đó nàng ở trên thảo nguyên suốt một tháng, biết cưỡi ngựa cũng là chuyện thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“ Không có việc gì đâu ca ca, muội không sao, tẩu tử đâu rồi? ” Liễu Tiêu Vân biết, nếu ca ca nàng đã biết chuyện thì tẩu tử cũng sẽ biết, không chừng bây giờ tẩu ấy còn đang rất lo lắng. Hạ Đồng Sinh đi lên phía trước: “ Tiêu Vân, là ta nói cho ca ca của ngươi đấy, cũng không thể để một mình ngươi đi thăm dò được. “
“ Không sao, đã có người tiêu diệt hang ổ thổ phỉ đó rồi, ngày mai chúng ta vẫn có thể đi theo con đường này. “ Liễu Tiêu Vân vội vàng nói. “ A, thật sao? Hang ổ thổ phỉ bị diệt rồi? ”
‘‘Rốt cuộc là ai đã diệt trừ bọn thổ phỉ vậy? ”
“ Thật là lợi hại!”
“ Đi thôi, về rồi nói sau. “ Sau khi trở về, Liễu Tiêu Vân phát hiện ra rằng ngoại trừ người già và trẻ em, hầu như tất cả thôn dân đều thức chờ đợi nàng. Thấy nàng trở về, mọi người đều ngạc nhiên vui mừng, xúm lại vây quanh. “ Tiêu Vân, mau nói xem có chuyện gì xảy ra. “
“ Lúc ta đến thì phát hiện đã có người tiêu diệt sạch hang ổ thổ phỉ rồi. “
“ À! Có lẽ là quan phủ rồi. “
“ Bọn thổ phỉ đông như vậy, tất cả đều bị tiêu diệt rồi sao? ”
“ Đúng vậy, không còn tên nào nữa, cả nhà cửa cũng bị đốt cháy. “
Nghe vậy, Liễu Bỉnh Đức rất vui, nó như vậy, ngày mai mọi người lại có thể tiếp tục đi theo đường này.
Lục Kiếm cũng không ngủ, nghe nói đám thổ phỉ đã bị tiêu diệt, trong lòng hắn ta thầm nghĩ, cuối cùng cũng có người báo thù cho thuộc hạ của mình.
Cho dù ngày mai hắn ta có đi cùng những thôn dân này thì đến quan đạo hắn ta vẫn phải đến Lâm An phủ thành một mình.
Chương thị nắm lấy tay Liễu Tiêu Vân: “ Sao muội lại ngốc như vậy, có chuyện gì sao lại không nói cho ca ca muội chứ!”
“ Không có gì đâu tẩu tử, chúng ta đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải lên đường nữa. “ Liễu Tiêu Vân an ủi tẩu tử.