Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế

Chương 52



“ Ha ha. . . “ Trẻ con quá bướng bỉnh! Lời nói của con trẻ chọc mọi người đang mệt thê thảm bật cười!

Đúng là tìm niềm vui trong đau khổ!

Đội ngũ đang đi về phía trước thì đột nhiên có người kêu lên: “ Lý chính, khoan đã, có người ngất xỉu!”

Ai ngất xỉu?

Sao lại ngất xỉu, có phải bị cảm năng rồi không! Liễu Tiêu Vân giao Thừa Bắc cho ca ca, cầm túi nước nhảy xuống xe ngựa. “ Ca, muội đi xem, về nhanh thôi!”

Liễu Tiêu Minh vội vàng nói: “ Muội muội, muội xem cái gì! Muội đâu có biết y thuật!”

“ Trước khi chạy nạn umuội đã mua một số thuốc thường dùng ở hiệu thuốc trên trấn!” Liễu Tiêu Vân nói xong thì chỉ vào cái bao mình đeo. Liễu Tiêu Minh nghi hoặc nhìn cái bao muội muội mình đeo, trái cây điểm tâm ăn trên đường đi đều là muội muội lấy ra từ trong cái bao kia. Bây giờ muội muội còn nói trong cái bao kia còn có thuốc mua được từ hiệu thuốc.

Liễu Tiêu Minh có chút sốt ruột: “ Muội ngốc à, thuốc không thể uống bậy được! Uống xong xảy ra vấn đề thì sao đây!”

‘‘Muội biết thuốc không thể uống bậy, muội chỉ đi qua xem thử thôi!”

Liễu Tiêu Vân biết ca ca lo lắng cho nàng, sợ nàng bỏ sức không được lợi lộc gì. “ Chi Nhi, tỉnh tỉnh. . . con làm sao vậy? ” Điền thị ngồi dưới đất khóc lóc kêu, một cô bé tám chín tuổi nhắm mắt lại, mềm nhũn nằm trong n.g.ự.c nàng ấy.

Liễu Bỉnh Đức cũng vội vàng chạy tới: “ Liễu Chi Nhi sao vậy, đang yên đang lành sao lại ngất xỉu!”

‘‘Trời nóng như vậy, nhất định là khát tới hỏng rồi!”

“ Haiz, nha đầu Liễu Chi Nhi này quá hiểu chuyện, lung đeo cái bao lớn, trên đường đi nhất quyết không uống một ngụm nước. “

‘‘Trời nóng đi đường xa như vậy, nó có thể không khát à? ”

“ Chu lão thái thái giữ nước cũng không cho nó uống một chút!”

‘‘Lâu như vậy không uống nước, đừng nói là trẻ con cơ thể yếu ớt, người lớn còn không chịu đựng nổi nữa là!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong lòng Liễu Tiêu Vân đã hiểu vài phần: “ Mọi người tản ra đi, tụ tập lại một chỗ không khí không lưu thông, người sẽ càng váng đầu hơn. Có phải Liễu Chi Nhi chưa uống nước không chỗ ta còn chút nước.” Chỉ một câu này đã khiến tất cả mọi người tự giác tản ra. Nước quý giá như vậy, người nhà mình còn uống tiết kiệm, ai nỡ lấy nước nhà mình cho người ngoài uống. Nếu không phải Liễu Chi Nhi tiết kiệm chút nước này cho nhà mình thì đã không ngất xỉu.

Điền thị ngẩng đầu nhìn Chu lão thái thái, vừa thút thít vừa năn nỉ: “ Mẹ, Chi Nhi đã thành như vậy rồi, mẹ không thể cho Chi Nhi uống nước sao? ”

Chu lão thái thái ngồi trên xe ba gác tỏ vẻ khinh thường: “ Chẳng phải Vân nha đầu nói nó có nước à!” Liễu Tiêu Vân cầm túi nước đang định tiến lên, Liễu Binh Đức ngăn nàng tại. Liễu Bỉnh Đức nhìn Chu lão thái thái ngồi trên xe ba gác: “ Lão thái thái, bà đã lớn tuổi sao có thể nói chuyện như vậy? Chi Nhi không phải cháu gái ruột của bà tư, liên quan

gì tới Vân nha đầu!”

“ Có kẻ muốn làm người tốt, bà già ta thành toàn cho nó!” Chu lão thái thái lên tiếng nói.

Liễu Bỉnh Đức chán nản, nói với Điền thị: “ Đi đi, lấy cái bát!”

Điền thị lau nước mắt, đứng dậy lấy một cái chén không từ trên xe ba gác.

Liễu Bỉnh Đức giận tái mặt nói với Chu lão thái thái: “ Hai tựa chọn, bà lập tức rót nước cứu người thì còn có thể đi theo mọi người. Không rót nước, cả nhà bà đi một mình đi. “ Chu lão thái thái nghe vậy bắt đầu gào thét: “ Trời đánh mà, các ngươi bắt nạt mụ già này!” Bà ta gào thét cả buổi cũng không có ai để ý tới, mọi người thấy bà ta diễn kịch.

Liễu Đại Cường, cũng chính là cha Liễu Chi Nhi còn đang đẩy xe ba gác cũng năn nỉ: “ Mẹ à, người cho Chi Nhi uống nước đi! Trên đường đi Chi Nhi chưa từng chủ động đòi uống nước!”

Chu lão thái thái ngừng gào thét, lấy túi nước trong bao ra, hung hăng trừng Điền thị, đổ chút nước vào trong bát.

Liễu Bỉnh Đức nhìn chút nước chỉ mới lấp được đáy bát kia, trầm mặt không lên tiếng. Chu lão thái thái đành phải đổ thêm chút nước nữa. Trước mắt bao người, Chu lão thái thái đổ nước ba lượt như thế mới đổ được non nửa bát nước.

Điền thị bưng non nửa bát nước khó khăn lắm mới lấy được gọi tên Liễu Chi Nhi: “ Chi Nhi, uống nước đi, có nước rồi!”

Liễu Chi Nhi uống xong non nửa bát nước, chẳng bao lâu đã từ từ tỉnh lại.

Điền thị mừng rỡ: “ Chi Nhi, con tỉnh rồi, làm mẹ sợ c.h.ế.t mất!”

Giọng Liễu Chi Nhi yếu ớt: “ Mẹ, người đừng lo, con không sao!”

Chu lão thái thái liếc mắt hừ một tiếng: “ Một tiểu nha đầu, phí hết nửa bát nước!”