“ Đây là Lưu Bách, đệ tử cuối cùng của danh nho một thời Cố Từ Dũ đấy. Lưu công tử được Cố lão dốc lòng truyền dạy, ngay cả những gia đình phú hộ cũng tranh nhau dữ lắm mới có cơ hội sưu tầm tranh chữ của Lưu công tử, một bức câu đối xuân một lượng bạc xem như còn rẻ đấy. “
‘‘Quản gia của mấy người nhà giàu hồi nãy đang xếp hàng mua câu đối xuân và tranh chữ Phúc mà Lưu công tử viết đó. “
‘‘Lưu công tử đã viết câu đối xuân ở đây hai năm rồi, hễ mua một bức câu đối xuân sẽ được tặng mười bức tranh chữ Phúc, ngươi chưa thấy mấy người danh gia vọng tộc giành giật nhau cỡ nào đâu!”
“ Nghe nói Lưu công tử là trưởng tử của Lưu huyện lệnh thì phải. “
Liễu Tiêu Minh nói với Chương Nhược Cẩn: “ Vị Lưu công tử này bán câu đối xuân đắt quá, thôi qua gian hàng bên cạnh mua đi, bán có ba mươi xu một bức câu đối xuân thôi. “
Chương Nhược Cẩn không tỏ ý kiến gì, cùng Liễu Thừa Nam sang gian hàng kế bên để mua câu đối xuân. Chẳng qua, hắn ta vẫn nhận ra thư pháp của vị Lưu công tử ấy quả tình là sự kết tinh của bao nhiêu tinh túy từ kỹ thuật viết chữ của Cố lão, từng câu chữ đều bộc lộ được cái hồn, nét uốn lượn bay bổng tựa du long, dày dặn nhưng cũng không kém phần cứng cỏi.
Cố Từ Dũ là một nhà nho nức tiếng gần xa, tính cách kiêu ngạo và thanh cao, đạt đến trình độ điêu luyện cả về hai mảng thư họa, là một nhân vật quyền cao chức trọng trong giới tri thức nổi tiếng.
Ông ấy có năm người đệ tử, Lưu Bách là đệ tử cuối cùng mà ông ấy nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cố Từ Dũ thích đi du ngoạn đây đó, hành tung vô cùng bí ẩn. Những văn nhân có tiếng tăm khắp nẻo gần xa đều tranh nhau giành giật cơ hội tiếp xúc với ông ấy, hiềm một nỗi chẳng một ai biết ông ấy đang ở đâu, bởi lẽ ông ấy thuộc kiểu người không thích chốn quan trường đầy rẫy nịnh nọt, gió chiều nào xoay chiều ấy, chỉ một lòng say mê với thư họa mà thôi.
Các tác phẩm thư họa của Cố lão đều được tôn sùng trong giới văn nhân, hiện giờ ông ấy đã hơn lục tuần, những năm gần đây không còn sáng tác tranh chữ nhiều nữa.
Nghe nói trong lúc dạo chơi tại chốn sơn thủy hữu tình ở Hồ huyện, Cố lão đã vô tình gặp được Lưu công tử. Thấy y văn chương tài hoa, bút pháp viết chữ tài tình, yêu thích thư họa, thể là ông ấy thu Lưu Bách làm đồ đệ cuối cùng. Cố Từ Dũ dừng chân tại Hồ huyện hai năm, dốc lòng truyền thụ kỹ thuật thư họa của mình cho y. Bốn bức tranh mai lan trúc cúc mà Liễu Tiêu Vân treo trong thư phòng của mình chính là tranh chữ quý giá do chính tay Cố lão chắp bút.
Nghe những lời bàn tán của người ngoài, ca ca và Chương Nhược Cẩn thì đã rủ nhau sang gian hàng kế bên, Liễu Tiêu Vân muốn mua vài bức câu đối xuân và tranh chữ Phúc để dán lên trang viên mới xây của mình. Liễu Tiêu Vân lấy sáu lượng bạc ra, đưa cho Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc để hai đứa nó đi mua sáu bức đối xuân và tranh chữ Phúc.
Thấy hai đứa trẻ còn bé tí đi tới mua câu đối xuân, Lưu Bách thầm ngạc nhiên, không kìm được mà hỏi: “ Hai đứa mua câu đối xuân à? ” Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Nam không hẹn mà cùng ngoảnh sang nhìn cô cô rồi đáp lời: “ Dạ! Chúng cháu mua sáu bức câu đối xuân!”
Bấy giờ Lưu Bách mới chú ý đến Liễu Tiêu Vân đang đứng trong đám đông, cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Y thấy Liễu Tiêu Vân tuy ăn mặc bình thường nhưng dung mạo trong trẻo thanh thoát, khí chất đặc biệt, nom chẳng giống nha hoàn của một gia đình giàu có chút nào.
Trong lòng Lưu Bách có phần khó hiểu, những người đến gian hàng của y để mua câu đối xuân hầu hết đều là danh gia vọng tộc ở Hồ huyện huyện thành, hầu như nhà nào y cũng biết mặt cả, nhưng còn vị cô nương này. . . Lúc này lại có khách đến mua câu đối xuân, Lưu Bách không có thời gian để suy nghĩ vẩn vơ, cầm bút lông lên, lấy lại bình tĩnh rồi viết câu đối xuân trên tờ giấy đỏ rực.
Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc đứng trước bàn, nhìn Lưu Bách chắp bút viết sáu bức câu đối xuân không chớp mắt. Chữ của người này đẹp hơn thầy đồ nhiều!Liễu Tiêu Vân cũng có suy nghĩ đó, nàng muốn mượn cơ hội này để Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc được mở mang kiến thức, xem cảnh cao nhân viết chữ như thế nào.
Sáu bức câu đối xuân đã xong, Lưu Bách lại múa bút viết thêm mấy chục tranh chữ Phúc nữa rồi phơi một lát cho khô. Đến khi mực đã ráo hẳn, y đưa tất cả chỗ đó cho Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc.