Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế

Chương 303



Chương thị cười nói: “ Đôi khuyên tai này đẹp quá, nếu muội thích thì đeo thử xem nào. “

‘‘Được. “ Liêu Tiêu Vân đáp. Chương thị giúp Liễu Tiêu Vân đeo đôi bông tai ngọc trai ấy vào.

Sau khi đeo, Liễu Tiêu Vân cầm chiếc gương đồng lên soi, thấy cũng không tệ lắm. Nước da nàng sinh ra đã trắng muốt, ngọc trai thì sáng bóng và có độ phản xạ ánh sáng nhất định, được ánh sáng màu trắng bạc lờ mờ tỏa ra từ chúng làm nền, dung nhan vốn đã diễm lệ của Liễu Tiêu Vân càng thêm sắc sảo hơn nữa.

Bất cứ ai trên đời này cũng yêu thích cái đẹp, Liễu Tiêu Vân có hơi khấp khởi mừng thầm trong bụng.

Chương thị cũng không kìm được tấm tắc khen ngợi: “ Đẹp quá đi mất, người đeo còn đẹp hơn nữa!”

Chưởng quầy cũng khen: “ Mắt thẩm mỹ của cô nương quả là không chê vào đâu được, trang sức ngọc trai thật sự rất hợp với khí chất của cô nương!” Liễu Tiêu Vân nghe những lời khen mà hai người họ đành cho mình thì lòng cũng vui lây: “ Chưởng quầy, đôi này bao nhiêu bạc? Ta mua đôi khuyên tai ngọc trai này!” Chưởng quầy mỉm cười trả lời: “ Một lượng bạc. “

Liễu Tiêu Vân lấy một lượng bạc ra đưa cho chưởng quầy: “ Chưởng quầy, thanh toán cái này cho ta. “

Chưởng quầy nhận bạc, cười tươi rói giới thiệu những mặt hàng khác với Liễu Tiêu Vân: “ Cô nương có thể chọn thêm một vài trang sức ngọc trai khác nữa. Ngọc trai có công dụng làm mịn da, sáng da, giúp cho da trắng mịn màng. Bên cạnh đó, ngọc trai còn có công dụng dưỡng thân ích thể nữa đấy. “ Liễu Tiêu Vân mỉm cười, nàng biết ngọc trai có tác dụng hỗ trợ làm đẹp.

Kiếp trước, nàng chẳng những có trang sức ngọc trai mà còn có mặt nạ ngọc trai, phấn ngọc trai nữa. Thấy Liễu Tiêu Vân không nói không rằng, chưởng quầy tiếp tục nói: “ Cô nương hãy tin lời ta nói, Hồ huyện non xanh nước biếc, lượng ngọc trai được người dân ở đó sản xuất nhiều vô số kể, hàng năm họ sẽ chọn ra những viên ngọc trai tốt nhất để làm cống phẩm nộp cho triều đình đấy. “

“ Vậy à? ” Liễu Tiêu Vân khẽ nhướng mày: “ Ngọc trai ở Hồ huyện có chất lượng tốt đến thế ư? ” Chưởng quỹ bật cười sảng khoái: “ Cô nương à, ta đã làm nghề bán đồ trang sức bằng ngọc trai ngót nghét hai mươi năm trời rồi, sao lại lừa ngươi được chứ? ”

Liễu Tiêu Vân nhìn xung quanh một vòng, phát hiện trang sức ngọc trai trong cửa hàng này nhiều thật. Cuối cùng, Liễu Tiêu Vân mua thêm cho tẩu tử một chiếc vòng vàng và một vòng đeo tay ngọc trai cho mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chương thị thấy nàng đã tiêu quá nhiều bạc, Liễu Tiêu Vân an ủi tẩu tử bằng cách thủ thỉ mình đã kiếm được rất nhiều tiền từ việc bán thịt thú rừng cho tửu lâu. Lát sau, hai cô tẩu hài lòng rời khỏi cửa hàng trang sức.

Thấy bên cạnh cửa hàng trang sức là một cửa hàng bán son phấn với tên gọi Tiên Mỹ phường, Liễu Tiêu Vân kéo tẩu tử vào đó, chỉ chọn mỗi một vài son phấn hảo hạng rồi thanh toán. Chương thị mỉm cười trêu nàng: “ Sao lại mua nhiều son phấn thế kia? ”

Liễu Tiêu Vân trả lời: “ Tẩu tử, muội thấy tẩu mọi khi đều không nỡ dùng son phấn nên mua cho tẩu đó, tất cả chỗ son phấn này đều dành cho tẩu hết. “ Chương thị sửng sốt: “ Ta cứ tưởng muội mua chỗ son phấn này cho muội dùng chứ. “

Liễu Tiêu Vân cười bảo: “ Bàn trang điểm của muội vẫn còn nhiều son phấn lắm. Tẩu tử , từ nay về sau, tẩu phải dùng son phấn thật nhiều vào nhé!”

Thật ra Liễu Tiêu Vân cũng chẳng mấy khi động vào đống son phấn trên bàn trang điểm, những thứ đó đều do Lạc Mặc Hàn mua cho nàng cả. Bình thường Liễu Tiêu Vân sẽ lấy mặt nạ ra khỏi không gian để đắp, sau đó dùng mỹ phẩm để dưỡng da. Hai cô tẩu cầm mấy hộp son phấn đi đến bên xe ngựa, đặt chúng vào đó.

Đôi mắt Liễu Tiêu Minh sáng ngời lên ngay. Huynh ấy lấy làm ngạc nhiên, sao thê tử huynh ấy giống như biến thành một người khác thế nhỉ?

Chương Nhược Cẩn thì bật cười ngầm hiểu ý, đáng lẽ ra hắn ta phải mua cho muội muội một ít đồ trang sức vàng bạc hợp với muội ấy mới phải.

Một suy nghĩ nhen nhóm trong lòng Chương Nhược Cẩn, hắn ta có nên mua vài bộ trang phục chất liệu vải tốt, kiểu dáng đẹp cho muội muội mình để muội ấy phối với các đồ trang sức này không nhỉ?

Liễu Tiêu Vân vui vẻ trêu Liễu Tiêu Minh: “ Ca, huynh làm sao thế, không nhận ra tẩu tử của muội nữa hả? ”

Nhìn người thê tử đoan trang, hiền thục của mình, Liễu Tiêu Minh cười ngượng ngùng: “ Nàng cài trâm vàng đẹp lắm!”

Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc cùng ngẩng đầu nhìn mẹ và cô của mình: “ Mẹ thay đổi rồi, cô cô cũng thay đổi luôn. “