Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế

Chương 301



Sực nhớ ra chuyện Liễu Điều Nhi suýt chút nữa đã bị bắt cóc trên trấn, Chương thị sốt ruột chạy tới, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của hai cậu con trai: “ Hai đứa đi theo mẹ, đừng có chạy tung tung. “ Liễu Tiêu Vân mua cho mỗi đứa cháu một con khi con bằng đường. Bên cạnh đó, trên đường phố còn có một số gian hàng bán các loại đồ ăn vặt, nhiều đến mức đâu đâu cũng thấy, thế là Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc không muốn ngồi trong xe ngựa nữa.

Chương thị nhìn Liễu Tiêu Vân ra hiệu, tẩu ấy và Liễu Tiêu Vân mỗi người ôm một đứa, đưa hai cậu con trai nghịch ngợm này lên xe ngựa.

Chương Nhược Cẩn và Liễu Tiêu Minh tiếp tục đánh xe ngựa đi về phía trước.

Dòng người tấp nập đi trên con phố này đông như mắc cửi, khiến tốc độ di chuyển của xe ngựa khó tránh khỏi có phần chậm chạp.

Một số dân nhà giàu đi chọn lựa, sắm sửa đồ Tết, người thì đánh xe ngựa, người đánh xe bò, điều đó tạo nên vẻ chật chội cho cả con đường.

Thấy một cửa hàng bán trang sức nằm ở ven đường, Chương thị bèn bảo Chương Nhược Cẩn và những người còn lại chờ ở bên đường một lát, còn mình thì kéo Liễu Tiêu Vân xuống xe ngựa.

Chương thị nói thì thầm vào tai Liễu Tiêu Vân: “ Tiêu Vân à, muội là đại cô nương rồi, phải mua vài món trang sức để đeo chứ. “

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Liễu Tiêu Vân nở nụ cười gượng gạo, dường như từ kiếp trước cho đến kiếp này, nàng đều không chẳng mấy hứng thú với trang sức vàng bạc thì phải.

Nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ thì hình như nàng ấy từng đeo một loại trang sức là khuyên tai, nhưng làm bằng vật liệu gì thì nàng không biết. Hai cô tẩu vừa trò chuyện với nhau, vừa đi vào cửa hàng trang sức. Lúc này cửa hàng không nhiều khách đến dạo lắm, chưởng quầy lặng lẽ đánh giá Chương thị và Liễu Tiêu Vân. Nhìn thì hai người này ăn mặc cũng bình thường thôi, nhưng xét về khí chất thì chẳng hề giống dân thường chút nào. Chưởng quầy không dám tỏ ra chểnh mảng, nhanh chóng tiến lên hỏi: “ Hai vị muốn xem đồ trang sức gì? ”

Chương thị thản nhiên trả lời: “ Để bọn ta xem đã. “ Chưởng quầy mỉm cười: “ Mời hai vị vào trong. “ Hai cô tẩu vào cửa hàng. Một cây trâm cài tóc xoắn được làm bằng vàng đập vào mắt Chương thị làm tẩu ấy chú ý đến nó, nom có vẻ nó được gia công cũng tinh xảo lắm: “ Chưởng quầy, lấy cây trâm cài tóc vàng này ta xem thử. “

Chưởng quầy nhanh nhẹn lấy cây trâm vàng đó ra: “ Ngươi có thể đeo thử nếu muốn. “ Chương thị vui vẻ nói với Liễu Tiêu Vân: “ Muội đeo thử xem nào, nếu đẹp thì mua về cho muội. “ Thế nhưng Liễu Tiêu Vân lại khoát tay từ chối: “ Tẩu tử à, muội không thích đeo trâm vàng đâu. “ Đây cũng là suy nghĩ thật lòng của nàng.

Hả? Chưởng quầy bỗng dưng trợn to mắt, có cả nữ tử không thích trâm vàng cơ à? !Hắn ta lại cẩn thận quan sát Liễu Tiêu Vân một lần nữa. Vị cô nương này có mài tóc dài thướt tha, đen tuyền được buộc cao bằng một chiếc ruy băng, không bôi son không dặm phấn, dung mạo thanh thoát và trong trẻo, khí chất thì thoát tục xuất trần, quả là một cô nương xinh đẹp! Hình như những món trang sức vàng rực rỡ, lấp lánh này lại có vẻ tầm thường so với vẻ bề ngoài của nàng quá. . . Thế là chưởng quầy đưa ra ý kiến: “ Cửa hàng của ta cũng có trang sức làm bằng ngọc trai thượng hạng, có vẻ loại này hợp với khí chất của vị cô nương này hơn đấy. “ Liễu Tiêu Vân nghĩ đến một chuyện, hỏi: “ Có phải ngọc trai được sản xuất từ Hồ huyện không? ”

Chưởng quầy gật đầu: “ Ở đây bọn ta toàn nhập ngọc trai được sản xuất bởi Hồ huyện cả. “ Liễu Tiêu Vân thầm nghĩ trong bụng, thương nhân ngoại quốc trắng trẻo, mập mạp mà nàng gặp lần trước cũng nói Hồ huyện chuyên sản xuất ngọc trai, xem ra hắn ta nói thật rồi. Chương thị hỏi ý kiến Liễu Tiêu Vân: “ Muội muốn mua trang sức ngọc trai thật hả? ” Liễu Tiêu Vân mỉm cười: “ Vâng tẩu tử, muội muốn xem trang sức làm bằng ngọc trai xem thế nào. “

Chương thị cầm cây trâm cài tóc làm bằng vàng ấy, cảm thấy hơi nuối tiếc: “ Cây trâm vàng này được gia công tỉ mỉ quá, cài lên tóc sẽ đẹp lắm!” Liễu Tiêu Vân lập tức nói với chưởng quầy: “ Chưởng quầy, bọn ta mua cây trâm vàng này. “ Chương thị vội vàng hỏi lại: “ Không phải muội không thích trâm vàng sao? ” Liễu Tiêu Vân không đáp lại lời Chương thị mà chỉ nghiêm lúc cài cây trâm vàng lên búi tóc của tẩu tẩu mình, nói: “ Chưởng quỹ, ngươi mang gương đồng đến đây giúp ta. “

Chưởng quỹ nhanh chóng mang một chiếc gương đồng qua cho Chương thị.