Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế

Chương 294



Một người vừa chạy vừa kêu: “ Trời đất, hai tên nam nhân lại đi ức h.i.ế.p một cô nương, lại còn cầm d.a.o phay nữa, quá đáng sọ!” Kẻ thì vừa chạy vừa ngoái đầu tại, hét lên: “ Cô nương, mau chạy đi, hai kẻ đó có đao kìa, chúng không phải người tốt đâu!” Ánh mắt của Liễu Tiêu Vân trở nên tối tăm, nàng vung một chân, đá bay tên sù lưng mà không chút do dự.

Tên gù lưng lập tức bị đá văng ra tận mấy mét, miệng hộc m.á.u đỏ rực, quằn quại ôm bụng vì cơn đau đớn khủng khiếp. Gã ta gượng đứng lên nhưng lại không tài nào chống người lên nổi.

Thấy Liễu Tiêu Vân biết võ, nam nhân mắt gà chọi hoảng sợ giật mình, vô thức lùi về phía sau mấy bước.

Gã ta không còn lòng dạ nào để quan tâm đến sự an toàn của tên gù lưng nữa, quay đi, bỏ chạy thục mạng.

Liễu Tiêu Vân ung dung nhặt một hòn đá nhỏ ven đường tên, nhắm vào nam tử mắt gà chọi rồi ném tới. Tên nam tử mắt gà chọi kêu “ á” tên rõ to, ngã chúi mặt xuống đất, tạo thành tư thế cắm mặt dưới đất, m.ô.n.g thì chống tên trời. Liêu Tiêu Vân vội vàng đi tới, mở toang cái bao tải đó ra, nhìn vào trong, người đang bị nhốt trong bao chính là Liễu Điều Nhi tội nghiệp.

Ôm Liễu Điều Nhi đã ngất lên, Liễu Tiêu Vân mặt hằm hằm tiến lại gần tên mắt gà chọi đang nằm ngay đơ dưới đất.

Nàng đạp một chân lên đầu tên đó mà không chút khoan nhượng: “ Nói mau, thuốc giải đâu? ” Tên nam tử mắt gà chọi mới tần ngần một chút thôi mà Liễu Tiêu Vân đã tàn nhẫn giẫm mạnh hơn.

Thế là tên mắt gà chọi toát cả mồ hôi lạnh vì đau: “ Làm ơn tha mạng, xin đấy bà cô ơi, ta lấy thuốc giải cho ngươi ngay đây!” Lúc này, những người đã đi thật xa kia lại quay về.

“ Cô nương, ngươi giỏi thật đấy!”

‘‘Cô nương, có cần ta giúp gì không? ”

Nam tử mắt gà chọi lấy thuốc giải ra mà tay run bần bật. Liễu Tiêu Vân nhận thuốc giải, định bụng dùng nó để đút cho Liễu Điều Nhi.

Một người đi đường vội vàng lấy túi nước ra, đưa cho Liễu Tiêu Vân: “ Cô nương, chỗ ta có nước nóng đây. “ Liễu Tiêu Vân thấy trong gùi của người đi đường này có dây thừng bèn bảo: “ Nhờ ngươi lấy dây thừng trói hai tên này lại. “

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Người đó đồng ý: “ Trong gùi ta có dây thừng, hồi nãy mới ra chợ bán mấy con gà. “ Nhờ sự giúp đỡ của những người đi đường khác, bọn họ đã trói tên mắt gà chọi và gã gù lưng thật chặt, chúng không tài nào nhúc nhích được nữa.

Ăn thuốc giải vào, Liễu Điều Nhi tỉnh lại rất nhanh. Thấy Liễu Tiêu Vân đang ôm mình, cô bé sợ sệt hỏi: “ Cô cô, tỷ tỷ và mẹ cháu đâu rồi? ”

Khi tiếng “ cô cô” ấy vang lên bên tai, từ tận đáy lòng Liễu Tiêu Vân dâng lên nỗi xót xa không gì có thể diễn tả được.

Nàng sờ khuôn mặt nhỏ nhăn của Liêu Điều Nhi: “ Ngoan nào, không sao rồi, cô cô cõng cháu đi tìm mẹ cháu nhé. “ Một vài người đi đường tốt bụng hỏi: “ Cô nương, ngươi định đi đâu, để bọn ta đưa hai người đi cho. “ Sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, Liễu Tiêu Vân đồng ý: “ Làm phiền mọi người đưa bọn ta đến tối vào chợ phiên. “

Những người đi đường sẵn sàng đồng ý.

Liễu Tiêu Vân cõng Liễu Điều Nhi, còn những người đi đường thì đẩy xe đẩy, kéo tên nam tử mắt gà chọi và gã lưng gù cùng đến lối ra vào của chợ.

Con đường đến chợ càng lúc càng đông đúc, người đi kẻ lại nối đuôi nhau không dứt.

Khi biết được hai kẻ bị trói đã bắt cóc một đứa trẻ, người xung quanh đều cực kỳ giận dữ, ai nấy đều thi nhau nhặt đá sỏi, đồ ăn thối dưới đất lên và ném về phía nam tử mắt gà chọi và tên lưng gù.

Tiếng chửi bới, tiếng mắng nhiếc, những tiếng thét đầy phẫn nộ, tất cả dội vào tai tên nam tử mắt gà chọi và gã lưng gù, làm cho hai kẻ này run như cầy sấy vì sợ hãi.

Trong thoáng chốc, tên mắt gà chọi và nam nhân gù lưng đã trở thành những kẻ phải hứng chịu sự ghẻ lạnh của người dân, chỉ biết co rúm người lại.

Những kẻ bắt cóc khốn nạn này đúng là đáng ghét, những đứa trẻ bị bọn chúng bắt đi chẳng biết đã bị bán đến cái nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời nào, biết đâu cả đời những đứa trẻ ấy sẽ không thể gặp lại người nhà của mình cũng nên.

Chỉ vì mấy lượng bạc mà bọn bắt cóc dám cả gan làm cái chuyện vô nhân tính thế này.

Chúng không hề nhận thức được rằng, việc chúng bắt cóc một đứa trẻ chẳng những hủy hoại tương lai của nó mà còn khiến gia đình người khác bị chia cắt, cửa nát nhà tan. Rõ ràng gây ra chuyện đáng lên án mà lại không nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vụ việc.