Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế

Chương 234



Liễu Tiêu Vân nhỏ giọng hỏi Lạc Mặc Hàn: “ Ngươi đã đem hết những khúc gỗ ngâm nước đến chưa? ” Lạc Mặc Hàn gật đầu: “ Đêm qua ta đã vớt toàn bộ khúc gỗ ngâm dưới sông tên rồi, cũng đã đem hết vào khe núi. “ Đã chuẩn bị gỗ xong, Liễu Tiêu Vân ra lệnh: “ Mọi người, hôm nay bắt đầu bài huấn luyện mới. trong vòng một canh giò, một nhóm năm người sẽ khiêng khúc gỗ lên núi, tên đến đỉnh núi thì sẽ quay về theo đường cũ. Nếu có ai giở mánh khóc lười biếng, tra ra một người thì năm người trong nhóm sẽ bị trừng phạt gấp đôi!”

Năm trăm phủ binh ngơ ngác, trong vòng mười ngày qua, mỗi người phải cõng bao cát ba mươi ký chạy lên núi, bọn họ vừa thích ứng thì giờ lại bảo một nhóm năm người khiêng khúc gỗ lên núi, không phải là đang dày vò người ta sao?

Tất cả phủ binh đều biết một khúc gỗ được ngâm trong nước nặng đến thế nào. Những khúc gỗ lớn đó lại được ngâm dưới sông mấy ngày, đêm qua bọn họ đã vớt từ dưới sông lên rồi khiêng về doanh địa. Năm trăm phủ binh đồng loạt nhìn về phía Lạc Mặc Hàn đang đứng bên cạnh Liễu Tiêu Vân.

Nhưng đối diện với ánh mắt sắc bén khiến người ta run sợ của Vương gia, năm trăm phủ binh lạnh sống lưng, không dám chần chừ nữa, lập tức chia thành từng nhóm năm người bắt đầu khiêng khúc gỗ lên núi. Lận Anh và Quý Toản dẫn hai mươi ám vệ đi theo giám sát.

Nhìn thấy tất cả phủ binh đều khiêng khúc gỗ huấn luyện, Lạc Mặc Hàn có ý nói: “ Khiêng khúc gỗ lên núi không dễ dàng như khiêng bao cát. “

Sắc mặt Liễu Tiêu Vân nghiêm lúc: “ Trong lúc huấn luyện nhất định phải tăng cường độ. “

Lạc Mặc Hàn rất tán thành chuyện này, hắn nói: “ Bây giờ ta đang rảnh rỗi, ta đưa ngươi đi xem hai con chim ưng non kia. “

Liễu Tiêu Vân nhướng mày hỏi Lạc Mặc Hàn: “ Ngươi không nhốt chúng trong lồng sắt chứ? ”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lạc Mặc Hàn bật cười: “ Không, hai con chim ưng non kia không dễ chọc đâu. “ Lạc Mặc Hàn dẫn Liễu Tiêu Vân vào trại của mình. Vừa vào trong lều, hai con chim ưng non đã vỗ cánh bay về phía Liễu Tiêu Vân, nàng ngồi xổm xuống, cười đưa tay ra. Hai chú chim ưng non bay đến đậu trên tay Liễu Tiêu Vân, nghiêng đầu âu yếm dụi mình vào người nàng. Lạc Mặc Hàn thấy vậy lại bật cười: “ Ha ha ha! Tiêu Vân, ngươi không biết đâu, chúng nhìn thấy Lận Anh và Quý Toản như gặp kẻ thù vậy, cũng rất nóng tính, nhưng lúc gặp ngươi lại không cáu kỉnh chút nào. “

Liễu Tiêu Vân ôm hai con chim ưng non trong lòng, vuốt ve bộ lông của chúng, nhẹ nhàng hỏi: “ Có phải bọn mi ở đây chịu ấm ức rồi không? ” Lạc Mặc Hàn không khỏi lắc đầu, chúng rất hung hãn, ai dám để chúng ấm ức được. Liễu Tiêu Vân hỏi Lạc Mặc Hàn: “ Ở đây có thịt sống không? ”

Lạc Mặc Hàn lập tức nói: “ Lận Anh và Quý Toản đã cho hai con chim ưng non ăn rồi, ngươi có muốn cho chúng ăn nữa không? ” Liễu Tiêu Vân lại nói: “ Trông bọn chúng như ăn chưa no. “ Lạc Mặc Hàn cầm miếng thịt sống được thái lát mỏng, cười đưa cho Liễu Tiêu Vân: “ Của ngươi đây. “

Liễu Tiêu Vân cầm miếng thịt sống, cho hai con chim ưng non ăn: “ Ăn đi, ăn từ từ thôi. “ Hai con chim ưng non nhanh chóng ăn sạch miếng thịt trước mặt Lạc Mặc Hàn. Lạc Mặc Hàn cười giải thích: “ Vừa ngủ dậy là Lận Anh và Quý Toản đã cho chim ăn trước rồi. “

Liễu Tiêu Vân nói: “ Bọn chúng lớn hơn rồi, có thể cho ăn nhiều một chút. “ …Sau khi cho hai con chim ưng non ăn, Lạc Mặc Hàn và Liễu Tiêu Vân rời lều trại.

Lạc Mặc Hàn nhìn chằm chằm Liễu Tiêu Vân, nhẹ nhàng hỏi: “ Thời tiết càng ngày càng lạnh, Tiêu Vân, ngươi định khi nào xây nhà? ” Nghe Lạc Mặc Hàn hỏi vậy, Liễu Tiêu Vân nhớ đến chuyện tẩu tử hỏi mình, nàng khẽ cười. Trong lòng Lạc Mặc Hàn không khỏi rung động, nụ cười của nàng rạng rỡ, trong trẻo xinh đẹp, dù nàng đang mặc quần áo đơn giản gọn gàng tiện vận động cũng không khiến người khác thấy xa cách.

Thấy Liễu Tiêu Vân chỉ cười không nói, Lạc Mặc Hàn tiến lên, nhẹ giọng hỏi: “ Sao vậy, có chuyện gì sao? ” Liễu Tiêu Vân nhìn thẳng về phía hắn, trên môi vẫn nở nụ cười mỉm kia: “ Không có gì, hôm qua ngươi đưa ta và tẩu tử về, tẩu tử của ta hơi tò mò về ngươi, có hỏi chuyện của ngươi. “ Khóe miệng Lạc Mặc Hàn hơi cong lên, hắn lại hỏi: “ Sau đó thì sao? ”

Liễu Tiêu Vân nghiêm nghị nói: “ Thân phận của ngươi quá đặc biệt, ta không nói ca ca và tẩu tử biết, thế nên hôm qua lúc tẩu tử hỏi thăm ngươi, ta đã giấu thân phận Vương gia của ngươi, chỉ nói là ngươi có mở tửu lâu, chắc là ngươi không để bụng chứ? ”