Trên quan đạo người đi kẻ tại nườm nượp nhưng cũng chỉ hơn hai trăm người họ là có đủ nam nữ già trẻ, mang nhà mang người, có xe ngựa, xe bò, xe đẩy tay. Cả một đoàn người đông đúc trông rất náo nhiệt, thu hút sự chú ý của rất nhiều người trên đường đi. Hết đi đường núi tại chuyển sang đường thủy, trải qua nhiều ngày lặn lội đường xa, giò ty ngày hôm đó, cuối cùng họ cũng đếnr được bên dưới thành của Lâm An phủ bên. Từ xa nhìn lại, cửa thành nguy nga, tường thành kéo dài. Đến khi tới gần, nhìn thấy cổng thành to lớn, uy nghiêm, ở giữa có khắc hai chữ Lâm An thật lớn, tâm trạng của mọi người bắt đầu kích động.
“ Mau nhìn kìa, cửa thành đang mở đấy!”
“ Đến rồi! Đến Lâm An phủ rồi!”
Vào giờ khác này họ rất muốn hoan hô thật to, chẳng biết họ đã nhắc tới Lâm An phủ biết bao nhiêu lần, cuối cùng họ cũng đến được đây thật rồi.
Ngoài cửa thành của Lâm An phủ có quan binh thủ hộ, bách tính ra vào thành liên tục, không ngừng. Khi những bách tính kia vào thành, quan binh chỉ kiểm tra một chút là thông qua.
Trong lòng mọi người cảm thấy thấp thỏm bất an. Ngoài cửa thành không có dân chạy nạn, cũng chẳng có nơi bố trí dành cho dân chạy nạn ở, chắc họ sẽ không bị từ chối phải ở ngoài thành đâu nhỉ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Liễu Văn Xương cầm thư đề cử của bạn cùng trường, chuẩn bị bước tới hỏi thăm tình hình. Quan binh thủ hộ ở cửa thành đã chú ý tới nhóm người này từ lâu, cả đoàn có chừng hai trăm người ai nấy cũng tay xách nách mang, đi tới chỗ đâu là khiến người ta chú ý tới đó.
Hai quan binh đi về phía bọn họ, hỏi: “ Các ngươi là người ở đâu? Tới đây để làm gì thế? ”
Liễu Văn Xương vội vã bước lên trước: “ Thưa, bẩm quan gia, chúng ta đều là người của Liễu gia thôn, Lộ Tập huyện, Huy Ninh phủ. Vì gặp phải nạn hạn hán nên mới chạy nạn đến đây. Tại hạ có phong thư đề cử của Lưu huyện lệnh Lưu đại nhân của Hồ huyện, phiền quan gia thông bẩm giúp chúng ta một tiếng. “ Nói xong, hắn ta đưa thư đề cử của bạn cùng trường cho hai tên quan binh. Hồ huyện là huyện nhỏ thuộc sự quản lý của Lâm An phủ. Hai tên quan binh cảm thấy hơi nghi ngờ, mấy người này từ Huy Ninh phủ đến ư? Cả đoàn người đó đều là thôn dân chạy nạn thật sao? Họ còn có cả thư đề cử của Lưu đại nhân nữa cơ à? Vừa nghĩ hai tên quan binh vừa nhìn đoàn người này một chút. Cả đoàn chừng hơn hai trăm người dìu già dắt trẻ, chẳng những có xe ngựa, còn có mười mấy cái xe bò, mười mấy chiếc xe đẩy tay, trên xe còn chất đầy hành lý gia sản. Chẳng qua là trông ai cũng phấn khởi, có tinh thần, mặt mày hồng hào, chẳng giống dân chạy nạn một chút nào. Bọn họ đã từng gặp dân chạy nạn, đã gọi là dân chạy nạn thì thử hỏi có ai là không xanh xao vàng vọt, đói bụng đến nỗi không đi nổi?
Một tháng trước, có rất nhiều dân chạy nạn từ Huy Ninh phủ đến đây, Tri phủ đại nhân cũng đã thu xếp đâu vào đấy cho những người đó cả rồi. Thế nhưng trong khoảng gần đây bọn họ chẳng nhìn thấy dân chạy nạn nữa, chớ nói chi là cả một thôn chạy nạn tới đây thế này. Hai tên quan binh lại kiểm tra kỹ càng một lúc, sau đó nói: “ Các ngươi cứ chờ ở đây trước đã nhé. “ Chuyện này bọn họ không tự quyết định được, cần phải đi bẩm báo với thủ lĩnh của bọn họ một tiếng. Liễu Bỉnh Đức và Hạ thợ săn rất lo lắng, trước đó, họ đã bảo các thôn dân giấu hết những lưỡi kiếm sắc bén của mình đi.
Một lát sau, hai tên quan binh quay lại, phía sau họ còn có thêm vài quan binh nữa: “ Các ngươi đều là thôn dân của Liễu gia thôn sao? Trong số các ngươi ai là thôn dân trong thôn? ” Liễu Bỉnh Đức cuống quít bước tới, nói: “ Ta là thôn dân của Liễu gia thôn. Tất cả chúng ta đều là người của Liễu gia thôn!” Hai tên quan binh nhìn hắn ta một lượt từ trên xuống dưới, sau đó tiếp tục hỏi: “ Ngươi tên là gì? Có giấy thông hành không? Mau đi qua đây một chút. “ Liễu Bỉnh Đức đi tới, đáp: “ Ta tên là Liễu Bỉnh Đức, là thôn dân của Liễu gia thôn. Ta có giấy thông hành, giấy tờ hộ tịch cũng mang theo cả đây. “
Hai tên quan binh kiểm tra một chút, sau đó nói với Liễu Bỉnh Đức: “ Ngươi bảo các thôn thôn dân ở thôn của ngươi xếp thành hàng, lấy giấy tờ hộ tịch ra chuẩn bị đăng ký nhé. “