Xuyên Thư Làm Vương Phi Đầu Bếp

Chương 17: --- Thế giới này, có lẽ có đồng hương của nàng.



 

Thế giới này có lẽ có đồng hương của nàng.

 

Xem chừng, đến đây còn sớm hơn nàng.

 

Chẳng hay vị đồng hương này là thiện hay ác…

 

Đường Tri Hạ lẳng lặng khép sách lại, vẻ mặt trầm tư.

 

Bên này, Lâm Tiêu thỉnh thoảng quay đầu quan sát, thấy vậy liền rút ra một tờ giấy mới.

 

Đổi sang bút chì than, loáng cái đã viết xuống vài dòng chữ.

 

Cầm tờ giấy này, Lâm Tiêu đến trước trường kỷ.

 

Sợ làm nàng giật mình, Lâm Tiêu cố ý tạo ra chút tiếng động.

 

Quả nhiên, nàng quay đầu lại.

 

Nhìn thấy Lâm Tiêu, Đường Tri Hạ ngây người trong chốc lát.

 

“Chàng buồn ngủ sao?”

 

Lâm Tiêu lắc đầu, đưa tờ giấy trong tay qua.

 

Đường Tri Hạ đón lấy.

 

Trên đó viết:

 

‘Nàng sao vậy?’

 

‘Quyển thoại bản kia không hay sao?’

 

‘Mai ta sẽ bảo Vinh ma ma mua thêm vài quyển nữa.’

 

Hóa ra chàng thấy ta thất thần.

 

Đường Tri Hạ bật cười khẽ.

 

“Không có, thoại bản rất hay, chỉ là ta có chút buồn ngủ, muốn đi ngủ thôi.”

 

Tiện tay lật úp quyển thoại bản, đặt trên trường kỷ, Đường Tri Hạ đứng dậy.

 

Trả lại tờ giấy cho Lâm Tiêu.

 

“Chàng cứ tiếp tục luyện chữ đi, ta ngủ trước đây.”

 

Đường Tri Hạ ngáp một cái thật nhỏ.

 

Nàng chậm rãi bước đi, đến bên mép giường.

 

Tháo giày, trèo vào phía trong, đắp chăn, nhắm mắt.

 

Kỳ thực nàng không hề buồn ngủ.

 

Trong đầu nàng vẫn còn suy nghĩ về chuyện vị đồng hương kia.

 

Có nên tìm vị đồng hương đó ra không?

 

Hay là giả vờ không biết chuyện này, cứ thế mà mỗi người một nẻo, không ai làm phiền ai?

 

Ta cứ ở trong Vương phủ và trang viên trồng rau, nuôi gà, chắc sẽ không bị đồng hương phát hiện chứ?

 

Thôi bỏ đi, cứ giả vờ không biết vậy.

 

Lâm Tiêu nhìn nàng đang nằm yên tĩnh, lặng lẽ trở về bàn học.

 

Cất tờ giấy trong tay vào chiếc hộp nhỏ, dọn dẹp bàn.

 

Thổi tắt các ngọn nến, nhẹ nhàng nằm xuống.

 

Tuy đã quyết định không đi tìm hiểu về vị đồng hương kia.

 

Nhưng Đường Tri Hạ vẫn không kìm được mà suy đoán.

 

Vị đồng hương này là nam hay nữ, đã đến bao lâu rồi, là đến trước mạt thế hay giống nàng, là xuyên không sau mạt thế?

 

Nếu là sau mạt thế, vậy có thức tỉnh dị năng không?

 

Thức tỉnh dị năng gì?

 

Nếu như nàng ta cũng chỉ có mộc hệ dị năng không có tính công kích thì còn dễ nói.

 

Nếu là dị năng có tính công kích cực mạnh như phong, lôi, điện, vậy nàng/hắn có gây bất lợi cho thế giới này không?

 

Thôi bỏ đi, ngày mai vẫn là nên bảo Vinh ma ma đi dò la một chút vậy.

 

Đường Tri Hạ hơi phiền muộn lật người.

 

Lúc này mới phát hiện bên cạnh có người nằm.

 

Đèn trong tẩm phòng đã tắt từ lâu, chỉ có chút ánh sáng lọt vào từ gian ngoài.

 

Lâm Tiêu không biết đã nằm lên từ lúc nào, hơi thở đều đặn, trông như đã ngủ say.

 

Đường Tri Hạ gác chuyện đồng hương sang một bên, đưa tay dò xét một chút.

 

Xác nhận chàng đã ngủ say, nàng thuần thục bắt đầu truyền dị năng.

 

Tuy Lâm Tiêu thân thể không tốt lắm, nhưng chất lượng giấc ngủ thì khỏi phải bàn.

 

Ba ngày nay chàng hầu như đều ngủ ngay lập tức.

 

Một người sống sờ sờ như ta nằm bên cạnh chàng, lại không hề có chút khó chịu nào.

 

Ngủ say đến mức ngọt ngào.

 

Nhưng ta cũng không kém.

 

Tuy thời gian đi vào giấc ngủ dài hơn Lâm Tiêu, nhưng một khi đã ngủ say, mở mắt ra là đã đến ngày hôm sau.

 

Lại còn đặc biệt ngoan ngoãn, tư thế không hề thay đổi.

 

Có lẽ chính vì ta ngủ ngoan nên Lâm Tiêu mới thích nghi nhanh như vậy.

 

Đường Tri Hạ cảm thấy suy đoán của mình rất có lý.

 

Nàng thầm khen mình một tiếng.

 

Truyền xong dị năng, Đường Tri Hạ thu tay đang đặt trên người Lâm Tiêu về, nằm ngay ngắn, từ từ chìm vào giấc ngủ.

 



 

Lần thứ ba bị cảm giác ngạt thở đ.á.n.h thức.

 

Lâm Tiêu không hề mở mắt, dùng phương pháp tiết kiệm sức lực nhất mà chàng đã đúc kết được trong hai ngày nay, giãy giụa vài cái, rồi lại chìm vào giấc ngủ.

 

Sáng hôm sau mở mắt, cảm giác bị trói buộc trên người đã sớm biến mất.

 

Mèo con Kute

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng kia vẫn bám víu lấy chàng, đã trở lại tư thế ngủ tiêu chuẩn trước khi ngủ, ngủ say sưa.

 

Lâm Tiêu khẽ nghiêng người, nhìn gương mặt nghiêng thanh tĩnh của nàng, từ từ nhắm mắt lại.

 

Hôm nay phải ra ngoài, nên ngủ thêm một lát, tích lũy thể lực.

 

Canh năm ba khắc.

 

Đường Tri Hạ đúng giờ mở mắt.

 

Một luồng khí nhẹ nhàng phả vào tai.

 

Đường Tri Hạ quay đầu, nhìn thấy một gương mặt gầy gò.

 

“Lâm Tiêu?”

 

Đường Tri Hạ khẽ thì thầm.

 

Hôm nay chàng vậy mà không dậy sớm.

 

Lờ mờ nghe thấy có người gọi mình, Lâm Tiêu từ từ mở mắt.

 

Vừa lúc đối diện với đôi mắt trong veo của nàng.

 

“A, làm chàng tỉnh giấc rồi, thật ngại quá.”

 

Nàng chớp chớp mắt, ngữ khí hơi hoảng loạn.

 

Sao ta lại buột miệng gọi ra rồi chứ?

 

Đường Tri Hạ thầm bực.

 

“Giờ vẫn còn sớm, chàng có muốn ngủ thêm một lát nữa không?”

 

Bệnh nhân mà, đương nhiên nên nghỉ ngơi nhiều.

 

Lâm Tiêu lắc đầu, chậm rãi đứng dậy khỏi giường.

 

“Được thôi, vậy ta cũng dậy.”

 

Đường Tri Hạ động tác nhanh nhẹn hơn Lâm Tiêu nhiều.

 

Vụt một cái đã xuống khỏi giường, mang dép ngủ, vội vàng đi ra gian ngoài, hướng về phía cửa gọi.

 

“Vinh ma ma, chúng ta dậy rồi, các người vào đi.”

 

Gọi xong, nàng lại lóc cóc chạy, vượt qua Lâm Tiêu, đi trước một bước vào phòng tắm.

 

Nghe thấy lời Đường Tri Hạ, Vinh ma ma đã đợi sẵn bên ngoài liền đẩy cửa vào, dẫn theo Xuân Tuyết và bốn người khác nối gót đi vào.

 

Thấy Lâm Tiêu chậm rãi đi về phía phòng tắm, Vinh ma ma vui vẻ tiến lên đỡ chàng.

 

“Vương gia, người đã lâu lắm rồi không ngủ muộn đến vậy.”

 

Hơn nửa canh giờ trước, Vinh ma ma đã bưng nước nóng, đợi Lâm Tiêu trong phòng tắm vừa mới xây.

 

Đợi mãi cho đến bây giờ.

 

Trời biết Vinh ma ma vui mừng đến mức nào.

 

Vương gia nhà bà, trước đây ngày nào cũng dậy khi trời còn chưa sáng.

 

Vốn dĩ thân thể đã không tốt, lại còn không chịu nghỉ ngơi nhiều, điều này khiến Vinh ma ma lo lắng không thôi.

 

Lâm Tiêu khẽ gật đầu, ra hiệu vài động tác với Vinh ma ma.

 

‘Chẳng biết sao lại ngủ muộn đến vậy.’

 

‘Cảm giác mấy ngày nay thân thể có sức hơn nhiều.’

 

“Ôi chao, đây là chuyện tốt mà, ăn ngon ngủ ngon, thân thể mới khỏe mạnh được.”

 

Thấy những động tác của Lâm Tiêu, nụ cười trên mặt Vinh ma ma càng rạng rỡ.

 

Rửa mặt xong, Đường Tri Hạ được Xuân Tuyết và mấy người khác vây quanh đi đến sau bình phong.

 

Thay bộ xiêm y mà Vinh ma ma đã đặc biệt chuẩn bị cho ngày hồi môn hôm nay.

 

Vẫn là màu đỏ tươi, tinh xảo và phức tạp.

 

Không có mấy nha hoàn giúp đỡ, Đường Tri Hạ căn bản không thể tự mình làm được.

 

Thay xong y phục ra ngoài, tóc Lâm Tiêu cũng đã được chải gọn gàng.

 

Màu sắc và kiểu dáng y phục của chàng nhìn qua là thấy rất hợp với bộ nàng đang mặc.

 

Chiếc quan ngọc trắng bó cao mái tóc đen nhánh.

 

Nếu không phải vì chàng quá đỗi gầy gò, chắc chắn sẽ là một thiếu niên phong thái tuấn lãng.

 

“Chàng xong rồi à? Chàng ra ngoài đợi ta trước đi, ta một lát nữa là xong.”

 

“Xuân Tuyết, Hạ Vũ, mau giúp ta chải tóc.”

 

Đường Tri Hạ vội bước đến bàn trang điểm, ngồi xuống.

 

Kiểu búi tóc thời này quá phức tạp, Đường Tri Hạ căn bản không thể tự mình búi được.

 

Chỉ có thể giao cho nha hoàn.

 

Hạ Vũ là người hoạt bát nhất trong bốn nha hoàn, cũng là người khéo tay nhất.

 

Nắm lấy mái tóc dài đến eo của Đường Tri Hạ, chẳng mấy chốc đã búi thành một kiểu tóc hài hòa với bộ y phục.

 

Xuân Tuyết thì đang trang điểm cho Đường Tri Hạ.

 

Lâm Tiêu không có động tác gì, chỉ đứng một bên nhìn.

 

Chưa đến một khắc, bóng người phản chiếu trong gương đồng, tóc mai đã được búi thành kiểu triều vân kế tròn trịa, một chiếc bộ diêu điểm thúy bằng vàng ròng xiên chéo giữa đó, những tua rua ngọc trai rủ xuống khẽ lay động theo từng cử chỉ nhỏ.

 

Trên mặt chỉ thoa một lớp phấn mỏng, đường chân mày vẽ đoan trang mà không rủ xuống, ánh mắt lưu chuyển mang theo ý cười trầm tĩnh, tựa hồ chứa một hồ thu thủy không gợn sóng.

 

“Xong chưa?”

 

Đường Tri Hạ khẽ quay đầu, phát hiện Lâm Tiêu vẫn đứng đó.

 

“Sao chàng không ra ngoài?”

 

Nàng vừa mở lời, hồ thu thủy không gợn sóng kia lập tức như bị ném vào một viên đá nhỏ, gợn lên ý cười trong đáy mắt.

 

“Đợi sốt ruột rồi đúng không, ta xong ngay đây.”

 

Được Hạ Vũ cho phép, nàng vội vàng đứng dậy, đi đến trước mặt Lâm Tiêu.

 

“Chàng xem ta có phải đã biến thành một người khác rồi không? Tay nghề của Hạ Vũ và Xuân Tuyết thật khéo léo.”

 

Giọng nói trong trẻo, âm cuối khẽ hất lên.