Ngón tay thon mảnh, da dẻ trắng ngần, hơi thô ráp nhưng lại toát lên vẻ hồng hào khỏe mạnh.
Khác hẳn với tay y.
Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Đường Tri Hạ, trong mắt Lâm Tiêu xẹt qua một tia cảm xúc khó tả.
“Làm sao vậy?”
Thấy người được đỡ không động đậy, Đường Tri Hạ ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Lâm Tiêu.
Nhìn Đường Tri Hạ thật sâu, Lâm Tiêu chầm chậm lắc đầu.
Cất bước, đi về phía bàn ăn.
Thật là khó hiểu.
Đường Tri Hạ tiếp tục đỡ Lâm Tiêu.
“Lâm Tiêu, ta nói cho chàng hay, ta đã cho người dọn dẹp mảnh đất bên ngoài phòng của chúng ta, hiện giờ đã trồng được mấy loại rau rồi đó.”
Nghe thấy hai chữ ‘trồng rau’, hàng mi Lâm Tiêu khẽ run.
Đường Tri Hạ hoàn toàn không hề hay biết.
Đỡ Lâm Tiêu ngồi xuống, nàng tự mình ngồi cạnh, tiếp tục nói.
“Ngay bên ngoài cửa sổ phòng chúng ta, đến lúc đó chàng mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy đủ loại rau xanh mướt.”
“Ta còn trồng cải trắng và rau chân vịt nữa.”
“Hai loại rau này lớn nhanh lắm, chưa đầy một tháng là có thể thu hoạch rồi.”
“Đến lúc đó ta sẽ nấu cho chàng ăn nha.”
“Ta nói cho chàng hay, ta không chỉ giỏi trồng rau, mà còn giỏi nấu ăn nữa. Trong nhà ta, không ai nấu ngon bằng ta đâu.”
Nói xong, Đường Tri Hạ đột nhiên khựng lại.
Trước mạt thế, ở cô nhi viện, nàng chưa đi học đã bắt đầu giúp viện nấu cơm.
Tài nấu ăn được rèn giũa từ nhỏ.
Vật tư ở cô nhi viện có hạn, Đường Tri Hạ liền mày mò dùng những nguyên liệu đơn giản nhất để làm ra hương vị ngon nhất.
Có lẽ đúng là có thiên phú về nấu ăn, cơm canh Đường Tri Hạ làm là được các em nhỏ trong cô nhi viện yêu thích nhất.
Trước đây còn từng nghĩ, nếu nàng tốt nghiệp đại học mà không tìm được việc, sẽ trực tiếp về viện nấu cơm cho các em.
Chỉ tiếc trời không chiều lòng người.
Virus tang thi bùng phát, mạt thế giáng lâm, tất cả mọi người trong cô nhi viện đều không thoát được.
Sau khi vào căn cứ, Đường Tri Hạ chỉ chuyên tâm trồng trọt, không còn thể hiện tài nấu ăn của mình trước mặt ai nữa.
Cảm nhận được cảm xúc bỗng nhiên trùng xuống của Đường Tri Hạ, Lâm Tiêu đưa tay, vẫy vẫy trước mặt nàng.
Đường Tri Hạ hoàn hồn, nhìn ánh mắt quan tâm của Lâm Tiêu, khẽ lắc đầu.
“Ta không sao, ta đã lâu rồi không nấu cơm, đến lúc đó chàng phải nể mặt mà ăn nhiều một chút nha.”
Đường Tri Hạ lại nở nụ cười trên gương mặt.
Được.
Lâm Tiêu nghiêm túc gật đầu.
Nhanh chóng thu xếp cảm xúc, Đường Tri Hạ lại bắt đầu thao thao bất tuyệt.
“Với lại, ta nói cho chàng hay, ta và Vinh ma ma đã chọn được trang viên rồi, còn bảo bà ấy mua một ít gà, vịt đã lớn một nửa về, ta nuôi khoảng một hai tháng là có thể làm thịt được.”
“Tiết kiệm được không ít thời gian so với việc nuôi từ gà con, vịt con.”
“Ngày mai ta sẽ đi trang viên xem, dặn dò người trong trang viên cách cho ăn.”
Đường Tri Hạ kể lại toàn bộ những việc mình đã làm hôm nay và những việc sẽ làm ngày mai cho Lâm Tiêu nghe một lượt.
Một là để báo cáo hành tung, tránh những rắc rối không cần thiết.
Hai là, ngoài lúc ăn cơm, những lúc khác Đường Tri Hạ không thích im lặng, Lâm Tiêu không nói, vậy thì chỉ có thể nàng nói.
Nếu không phải lúc này thức ăn đã được dọn lên, Đường Tri Hạ còn có thể kể tiếp.
Hôm nay có món hoành thánh nhỏ mà Đường Tri Hạ đã ăn lần trước.
Mắt Đường Tri Hạ sáng lên, dùng thìa múc mấy viên cho Lâm Tiêu.
“Tối qua chàng chẳng phải đã ăn một cái sao? Hôm nay thử lại xem.”
“Ta ăn trước, xem có thể khơi dậy khẩu vị của chàng không.”
“Nếu thật sự ăn không nổi cũng đừng miễn cưỡng, chúng ta cứ từ từ.”
Nói xong, Đường Tri Hạ nhanh chóng nhập vào trạng thái ăn uống thị phạm.
Cầm bát hoành thánh còn lại lên ăn.
Hoành thánh hôm nay vẫn là nhân chay.
Chỉ là đổi cách phối hợp nguyên liệu.
Rau xanh, mộc nhĩ, nấm hương, thái nhỏ trộn đều nêm gia vị, bọc trong vỏ hoành thánh, ăn vào thanh mát sảng khoái.
Đường Tri Hạ một miếng một cái.
Nhìn Đường Tri Hạ ăn ngon lành, Lâm Tiêu lại ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, ẩn hiện trên chóp mũi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cảm giác này, lại xuất hiện.
Mèo con Kute
Hãy cho ta ăn chút gì đó đi.
Lâm Tiêu dường như nghe thấy một giọng nói.
Hình như là dạ dày của y phát ra.
Thúc giục y, cầm thìa lên, múc một viên hoành thánh, đưa vào miệng.
Hấp tấp nhai, nuốt xuống.
Ngon, muốn ăn nữa.
Lâm Tiêu nghe thấy một tiếng thở dài thỏa mãn.
Đã bao lâu rồi không có cảm giác này?
Lâm Tiêu đã không nhớ rõ.
Chỉ biết, từ sau lần sốt cao tỉnh lại, dạ dày của y đối với những thứ y ăn vào, đều kiên quyết biểu thị không hoan nghênh.
Thậm chí chỉ cần ngửi thấy mùi, đã muốn cồn cào phản kháng.
Nhân lúc dạ dày bị mùi hương này mê hoặc, Lâm Tiêu tiếp tục đưa hoành thánh vào miệng.
Nhấm nháp đơn giản, nuốt xuống.
Vị giác đã sớm mất đi, giờ phút này cũng tạm thời sống lại.
Y thậm chí còn cảm nhận được hương vị thanh mát của hoành thánh.
Thật không thể tin nổi.
Lâm Tiêu ngẩng mắt, nhìn Đường Tri Hạ đang lộ vẻ hạnh phúc vì được ăn.
Tất cả là vì nàng, Vương phi của y.
Nàng dường như có một khả năng thần kỳ.
Chẳng lẽ đây chính là lý do phụ hoàng nhất định bắt y phải cưới một nữ nông dân sao?
Phụ hoàng đã tìm được người này như thế nào?
“Lâm Tiêu?”
Cảm nhận được ánh mắt dò xét, Đường Tri Hạ kéo mình ra khỏi bát hoành thánh.
Ngẩng đầu liền thấy Lâm Tiêu đang nhìn nàng ngẩn người.
Nàng ghé đầu nhìn vào chiếc bát nhỏ trong tay y, Đường Tri Hạ phát hiện hoành thánh nàng múc đã vơi đi hai viên.
“Oa, hôm nay chàng đã ăn hai cái, thật lợi hại.”
“Ăn không nổi nữa sao? Không sao, chúng ta cứ từ từ.”
“Cháo trắng còn ăn được không? Chúng ta ăn thêm chút cháo trắng nhé.”
“Ăn nhiều mới mau lớn được.”
Đường Tri Hạ đang ăn, cái đầu cứ như bộ xử lý đơn nhân của nàng, hoàn toàn không nhớ thân phận của Lâm Tiêu và của mình.
Cứ coi Lâm Tiêu như một đứa trẻ trong cô nhi viện mà dỗ dành.
Vinh ma ma đứng một bên không khỏi tặc lưỡi.
Vương phi nàng ấy, đây là đang dỗ dành Vương gia như dỗ tiểu đệ sao?
Đường Tri Hạ đưa tay, định giật lấy bát của Lâm Tiêu, đổi cho y thành cháo trắng.
Trong mắt Lâm Tiêu xẹt qua một tia không tự nhiên, tay hơi rụt lại, tránh khỏi Đường Tri Hạ.
Y lắc đầu với nàng, rồi dùng thìa múc một viên hoành thánh cho vào miệng.
Viên hoành thánh làm cho má Lâm Tiêu vốn hóp sâu lại nổi lên một cục nhỏ.
Theo động tác nhai của Lâm Tiêu, cục nhỏ không ngừng thay đổi vị trí.
Đường Tri Hạ lại cảm thấy, Lâm Tiêu như vậy trông thật đáng yêu.
Nhìn Lâm Tiêu ăn hết một viên hoành thánh, Đường Tri Hạ lại khen vài câu, rồi mới tiếp tục ăn.
Hiệu quả của việc ta ăn uống thị phạm này thật khá tốt.
Đường Tri Hạ ăn càng thêm say sưa.
Với hiệu quả này, việc chữa khỏi chứng chán ăn của Lâm Tiêu chỉ là chuyện sớm muộn.
Ăn thêm một viên hoành thánh, Lâm Tiêu chỉ cảm thấy bụng ấm áp, một cảm giác thỏa mãn chưa từng có.
Thừa thắng xông lên, y uống thêm nửa bát cháo trắng, ăn hai lát rau xanh luộc.
Lâm Tiêu lúc này mới đặt đũa xuống.
Dạ dày vốn quanh năm rất ít khi nạp thức ăn, giờ bị thức ăn ấm áp lấp đầy.
Lâm Tiêu đã lâu không cảm thấy no bụng.
Mà không phải là cảm giác buồn nôn không thể kiềm chế, cứ không ngừng trào lên.
Vinh ma ma đứng sau y, nhìn mà lệ đầm đìa.
“Mau, mau đi bẩm báo Hoàng thượng.”
Giọng Vinh ma ma nghẹn ngào.
Vương gia nhà nàng, lần đầu tiên ăn được nhiều đồ như vậy, mà lại không hề có dấu hiệu muốn nôn.
Vinh ma ma nhìn Đường Tri Hạ vẫn đang cố gắng ăn uống, hận không thể quỳ xuống lạy nàng.