Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính

Chương 64



Thấy Trương Linh Dược không mua, cô nương có khuôn mặt tròn mắt to kia liền mua một tấm vải lụa thêu hình con bướm, tốn hết ba mươi lượng bạc.

So với một cây quạt lụa tròn những trăm lượng bạc, thì thứ này đúng là rẻ hơn rất nhiều.

Trương Linh Dược không thích làm khó người khác, nhưng mà thật sự là rất yêu thích, nên ngày hôm sau lại qua đây hỏi tiếp, “Ta có thể cho thêm một chút bạc nữa, nếu không thì ngài nói ra một con số đi, ta sẽ mua hai cây quạt này.”

Tiểu Trương chưởng quầy thật sự hận không thể đồng ý ngay lập tức, “Cái này…… Thật sự là không bán, nếu như tiểu thư thích, thì có thể nhìn nhiều thêm vài lần.”

Vừa đúng có hai cây quạt, nếu chỉ có một cây thì Trương Linh Dược cũng sẽ không chấp nhất như thế, “Đành thôi vậy, nếu là sau này muốn bán đi thì còn thỉnh chưởng quầy giữ lại giúp ta.”

Rồi sau đó, lại có không ít người tới hỏi hai cây quạt lụa này, tiểu Trương chưởng quầy đều nhất nhất nói lời từ chối.

Lại qua năm ngày, người tới xem quạt càng ngày càng nhiều.

Các tiểu thư phu nhân ở thành Thịnh Kinh, đều biết Đa Bảo Các có hai cây quạt, vô luận ra bao nhiêu bạc cũng đều không bán, không chỉ không bán, mà còn chỉ có thể đứng ở xa xa nhìn, cả sờ cũng không được sờ vào.

Tất nhiên là không thể sờ vào rồi, dù sao thì quạt này vẫn là để bán, ai sẽ nguyện ý để đồ của mình bị người khác sờ vào chứ.

Những cây quạt mà các quý phu nhân có trong tay, đều có cán quạt bằng ngọc hoặc cán quạt bằng bạc, hoa văn trên mặt quạt thì dùng tơ vàng chỉ bạc thêu ra, hoa văn đa dạng khác nhau.

Nhưng lại không thể nào sánh bằng hai cây quạt này, lụa được dệt ra giống như những đám sương mù, hoa văn trên đó cũng sống động như thật, lịch sự trang nhã hơn cả đống vàng ngọc quý giá.

Một vị hầu phủ phu nhân nói: “Nghe nói cô nương nhà Anh quốc công ra giá 150 lượng bạc, ta lại thêm năm mươi lượng nữa, cũng là thật sự rất thích cây quạt này.”

Lúc này vẻ mặt của tiểu Trương chưởng quầy lộ ra vài phần khó xử.

Hầu phủ phu nhân vừa nhìn đã biết là có hi vọng, lại nói: “Ngươi xem ta cũng là thật lòng thích……”

Một vị quý phu nhân nhàn nhạt nói: “Nơi này có ai mà không thích chứ, lại có ai sẽ thiếu năm mươi lượng bạc này chứ, chỉ riêng tiểu thư nhà Anh quốc công cũng đã tới hỏi rất nhiều lần rồi.”

Tiểu Trương chưởng quầy ra một thân mồ hôi lạnh, những người ở đây ai hắn cũng không thể trêu vào, còn không bằng sớm ngày bán đi, “Vị phu nhân này nói không sai, Trương tiểu thư đúng là đã tới hỏi vài lần rồi.”

“Như vậy đi, ta sẽ phái người đi mời Trương tiểu thư lại đây một chuyến…… Nếu như hôm nay ta trực tiếp bán cây quạt này đi, vậy thì việc sinh ý này cũng không làm nổi nữa rồi.”

Ai mà không biết nhà ngoại của Anh quốc công không thiếu nhất chính là tiền chứ, nếu như mời Trương Linh Dược tới đây, thì ai còn có thể lấy được cây quạt này.

Ngay lập tức, sắc mặt của các phu nhân đều rất khó coi.

Rất nhanh Trương Linh Dược đã tới, “Chưởng quầy, muốn bán quạt rồi sao?”

Tiểu Trương chưởng quầy lời lẽ chính đáng nói: “Thay vì cứ để ở đó hứng gió bụi, còn không bằng để người thật lòng yêu thích có được chúng.”

Trương Linh Dược mỉm cười nói, “Đa tạ, còn xin các vị phu nhân ở đây có thể nhường đi thứ yêu thích, hai cây quạt này ta đã tới hỏi qua vài lần, nếu như bán, thì đã sớm mua rồi……”

Hầu phủ phu nhân miễn cưỡng cười, nói: “Vậy thì ta đây sẽ không đoạt đi thứ mà người khác yêu thích.”

Trương Linh Dược trả 500 lượng bạc để mua hai cây quạt , nhưng nàng lại không dùng, mà để cho Thù Du cất chúng đi.

Thích đúng là rất thích, nhưng mà nàng còn những cây quạt khác, không dùng đến mấy cây này.

Mà tiểu Trương chưởng quầy bán quạt xong, thì vội vàng viết thư cho đại bá của hắn, lưu loát viết cả ba trang giấy.

Ngày đầu tiên ra giá 150 lượng thì hắn đã muốn bán rồi.

Trương tiểu thư tới hỏi vài lần, hắn đều cố nhịn xuống.

Vài vị phu nhân đeo trang sức khí thế hùng hổ doạ người đi vào, hắn còn thiếu chút nữa cho rằng cửa hàng này không thể mở cửa được nữa rồi.

Nhưng may mắn là bán được cây quạt này, thì cái tên Đa Bảo Các cũng đã được truyền bá rộng rãi rồi.

Chỉ là trấn điếm chi bảo cũng đã nhìn được vài ngày, giờ bán đi thì trong lòng cũng có chút không nỡ.

Cuối cùng, tiểu Trương chưởng quầy viết —— đồ vật mới khi nào mới có thể gửi tới đây, ở đây đã chờ không kịp rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tiệm sách ở Quảng Ninh

“Cái này rốt cuộc là thật hay giả?” Trương chưởng quầy cúi người xuống, cẩn thận nhìn những bông hoa trên bàn, có năm đóa hoa cúc, hai đóa màu hồng nhạt và ba đóa màu cam.

Còn có năm đóa nguyệt quý,mỗi đóa hoa đều lớn bằng miệng chén, chỉ có thể hình dung bằng một chữ đẹp.

Trương chưởng quầy đưa tay ra sờ, là một cánh hoa, hơn nữa phía trên cánh hoa còn có những đường vân rất rõ ràng, cái này chắc là không làm giả được đâu.

“Tiểu đông gia, chắc không phải là cô tiện tay hái rồi đem tới đây để làm ta vui vẻ chứ? Còn có mùi hoa thì sao, cắm ở trong nước mấy ngày không phải là sẽ bay đi hết rồi sao!” Trương chưởng quầy vừa thổn thức vừa thở dài, “Thật sự là hoa bất tử sao?”

Cố Tiêu nói: “Ta lừa ngài để làm gì,đây đúng là hoa bất tử, thời gian quá lâu thì không được, nhưng để hai ba năm thì không thành vấn đề.”

Thăng trầm cuộc sống, thế sự thay đổi, nhất là những loài hoa tươi, sau khi thời kỳ ra hoa qua đi thì khó mà được nhìn thấy chúng nữa, tuy đã có nhà kính trồng hoa vào mùa đông, nhưng không phải ai cũng có thể mua nổi, nhưng hoa bất tử thì không giống vậy.

Đủ để lấy giả làm thật rồi.

Trương chưởng quầy trầm mặc một chút, “Vậy có đắt không a, ta muốn mua hai đóa về tặng cho phu nhân.”

Cố Tiêu: “……”

Cái gì Trương chưởng quầy cũng muốn mua đem về, đèn kéo quân thì mua không nổi, nhưng mua một đóa hoa chắc là được.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Cố Tiêu nhìn đi chỗ khác, nhàn nhạt nói: “Vậy thì bây giờ ngài muốn bỏ ra mấy lượng bạc để mua đóa hoa này đem về sao?”

Lúc nãy đúng là có chút xúc động, sau khi Trương chưởng quầy hoàn hồn thì dùng sức lắc đầu, tháng sáu và tháng bảy đang là mùa hoa nguyệt quý, ai rảnh rỗi không có việc gì làm mà đi mua hoa giả chứ, đồ đẹp nhưng vẫn là đồ giả mà thôi.

“Cho nên hoa này phải chờ đến sau tháng bảy mới bán, trước khi bán thì phải đánh tiếng trước.” Cố Tiêu nghĩ Trương chưởng quầy chắc là do chưa thấy qua hoa bất tử, cho nên mới không biết, hoa này và các loại hoa khác không giống nhau.

Trương chưởng quầy nhíu mày nói: “Nhưng mà trấn điếm chi bảo chỉ cần có một cái là đủ rồi……”

Cố Tiêu bình tĩnh nói, “Ai nói phải làm trấn điếm chi bảo chứ.”

“Không phải trấn điếm chi bảo thì là cái gì, hoa có thể nở suốt hai ba năm chưa từng nhìn thấy cũng chưa từng nghe thấy, còn mới lạ hơn so với quạt lụa và đèn kéo quân rất nhiều, làm trấn điếm chi bảo sao mà không được chứ.” Trương chưởng quầy không cho người khác nói hoa bất tử không tốt, Cố Tiêu cũng không được.

Cố Tiêu cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là đứng núi này trông núi nọ, Trương chưởng quầy đã làm ăn buôn bán nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không biết làm thế nào để tạo được danh tiếng cho mình sao, “Chưởng quầy, Đa Bảo Các ở Thịnh Kinh lớn cỡ nào.”

Đa Bảo Các tiền thuê một năm là hai trăm lượng, trên dưới tổng cộng có hai tầng, lầu hai dành cho khách ở, tuy lầu một bây giờ có bày ô giấy dầu, thư pháp, quạt tròn và quạt xếp, nhưng hơn một nửa vẫn để trống.

Nói để trống là khách khí mà thôi.

Trương chưởng quầy nói: “Ý của tiểu đông gia là…… cứ bày hoa ở đó trước sao, mặc dù bây giờ không có ai hỏi, nhưng qua nửa tháng rồi một tháng, mà thấy hoa vẫn không tàn, vậy thì chắc chắn sẽ có người hỏi, đến lúc đó vừa lúc là tháng tám…… Nếu vậy trong một tháng này chúng ta làm hoa bất tử nhiều một chút, làm được bao nhiêu thì làm, đợi đến tháng tám tháng chín thì kiếm một thùng tiền về!”

Trương chưởng quầy càng nói càng kích động, cuối cùng vỗ mạnh xuống bàn, làm hoa trên bàn đều run lên.

Cố Tiêu: “…… Chưởng quầy có thể làm một bức tường hoa, nhưng phải dọn dẹp cẩn thận tỉ mỉ, nếu dính bụi thì nhìn sẽ không được đẹp nữa.”

Trương chưởng quầy vội vàng đỡ lấy bình hoa, thành thật mà nói hoa này tuyệt diệu ở chỗ tên gọi của nó,còn bên ngoài thì không khác gì với hoa nguyệt quý và hoa cúc, bày ở Đa Bảo Các chắc là người ta cũng tưởng đó là hoa tươi.

Càng giống thì càng tuyệt diệu.

“Tất nhiên rồi……” Trương chưởng quầy vỗ đùi, “Cứ làm như vậy đi.”

Cố Tiêu chỉ phụ trách làm, cô viết ra phương pháp làm hoa bất tử, lại viết ra vài cách điều phối mùi hương, hương liệu để phối ra mùi hương cũng không phải là loại quý giá gì, chỉ là để làm dậy thêm mùi của hoa mà thôi.

Trương chưởng quầy có hơi xấu hổ, mấy thứ này đặt ở nhà người khác chính là đồ gia truyền, mà Cố Tiêu cứ như vậy đã đem phương pháp viết ra rồi.

Bây giờ ở huyện thành và Thịnh Kinh đều có học đồ làm những thứ này, cũng đã ký giấy bán thân, nếu không thì Trương chưởng quầy cũng không yên tâm.

Trương chưởng quầy cầm hai túi tiền ra, “Chỗ này là năm mươi lượng, để cho tiểu đông gia mua đồ về dùng,còn hai mươi lượng này là hoa hồng của đợt này, sổ sách thì để tiểu đông gia xem qua.”

Cố Tiêu đơn giản tính qua một chút, bây giờ trên tay cô có hơn 70 lượng bạc, đợt này Đa Bảo Các kiếm được hơn tám trăm lượng.

Nhưng mà phải thuê thợ về làm, rồi mua đồ gửi đồ đi cũng tốn hết một khoản tiền.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com