Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính

Chương 122



Cá hầm lần này có vị mặn và thơm, phía trên bánh bột ngô mềm phía dưới thì bị cháy một chút, bánh đã thấm đầy nước cá, lại kẹp thêm một miếng to thịt cá nữa, ăn đến mỹ mãn.

Đầu cá tất nhiên là cho Thẩm Hi Hòa ăn rồi, ăn cơm xong, Cố Tiêu đem bánh bột ngô còn dư lại bỏ vào trong túi, để ngày mai ăn ở trên đường.

————

Quảng Ninh.

Hôm nay quán ăn Thẩm gia nghỉ bán một ngày, Trần thị và Lý thị sáng sớm đã thức dậy dọn dẹp nhà cửa, tháo chăn ra giặt, đổi vỏ chăn, rồi chuẩn bị thức ăn cho buổi tối.

Mỗi ngày đều bận rộn ở quán ăn, sân cũng không có thời gian để quét tước, cả sân đều là lá cây và bùn đất, nhà bếp cũng có tro bụi và vết dầu mỡ nữa.

Quần áo trong nhà cũng phải đem giặt, Trần thị nhớ rõ lúc Cố Tiêu còn ở nhà, trong nhà chỗ nào cũng đều quét tước sạch sẽ, căn bản không cần các nàng phải nhọc lòng.

Nói như thế nào, thì vẫn là Tiểu Tiểu ở nhà tốt hơn.

Chu thị ôm tam nha, bày điểm tâm và trái cây ra, bây giờ có rất nhiều nho, Chu thị đã rửa sạch vài chùm.

Thịt cũng đã mua xong hết rồi,cũng đã hầm xong, Chu thị bèn nói, “Mặc dù Tiểu Tiểu nấu ăn rất ngon, nhưng mà lúc Tiểu Tiểu không nấu cơm thì không phải chúng ta cũng ăn rất tốt hay sao?”

Rất tốt?

Đại oa có chút nghe không hiểu nãi nãi hắn đang nói cái gì, bọn họ có chỗ nào ăn khá tốt chứ, trước đây tiểu thúc đi tỉnh thành, thì người gầy đi là tiểu thúc.

Còn tiểu thẩm đi theo tiểu thúc,thì người gầy đi chính là hắn đó.

Thẩm Đại Oa muốn biết, chẳng lẽ nãi nãi hắn nhìn không ra hắn gầy đi sao, trước đây cánh tay và trên mặt hắn đều có thịt, bây giờ thì không có miếng thịt nào nữa rồi.

Sao mà tiểu thẩm không ở nhà,thì cũng ăn khá tốt chứ.

Chỗ nào cũng không tốt.

Trần thị thật ra đồng ý với lời nói của Chu thị, Chu thị nói cái gì thì nàng ta đều nghe theo, càng về sau này, nàng ta càng ý thức được mình có được một mẹ chồng tốt, gả vào một gia đình rất tốt.

“Nương nói rất đúng, Tiểu Tiểu ngồi xe ngựa một ngày, chỗ nhỏ như vậy ngồi rất khó chịu, chắc chắn là rất mệt mỏi, con và đệ muội nhất định sẽ chuẩn bị cơm nước xong xuôi.”

Trần thị và Lý thị nấu ăn cũng không khó ăn như vậy, chính là bữa cơm nhà bình thường, bỏ muối bỏ dầu,chỉ có hương vị hơi nhạt nhẽo mà thôi.

Thẩm Đại Oa đã ăn qua mấy món ăn mà Cố Tiêu làm, nên chắc chắn là không thích ăn thịt hầm cải trắng rồi.

Chu thị gật đầu, “Xào rau thì bỏ nhiều dầu một chút, đừng có tiếc.”

Đây vẫn là lần đầu tiên nghe Chu thị nói lời này.

Chu thị trông tam nha, mong đợi từ sáng đến tối, đến khi trời tối, bọn Cố Tiêu vẫn chưa về.

“Đã muộn như vậy rồi, Tiểu Tiểu viết thư nói hôm nay sẽ trở về, có phải là trên đường xảy ra chuyện gì bị trì hoãn hay không?” trong lòng Chu thị rất sốt ruột, Thẩm lão gia tử về quê, bận việc một ngày cũng đã quay về rồi.

Trần thị cũng có chút lo lắng, dọc theo đường đi xảy ra chuyện gì bọn họ cũng không biết, chỉ có thể ở đây lo lắng mà thôi, “Nương, Tam Lang thông minh, Tiểu Tiểu cũng vậy, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu, bây giờ ngày ngắn trời tối nhanh,chờ thêm một lát nữa chắc là về tới rồi.”

Chu thị vỗ ngực, đưa tam nha cho Lý thị, còn mình thì ra trước cửa đợi, đợi khoảng ba mươi phút, thì đầu hẻm tiến vào một chiếc xe ngựa.

Bánh xe chuyển động kêu cót két, Chu thị đi về phía trước hai bước, gọi một tiếng, “Nhà lão đại, con xem có phải là Tiểu Tiểu hay không?”

Trần thị từ trong nhà đi ra, liếc nhìn về phía trước, một lúc sau, xe ngựa đã đi tới trước cửa.

Cố Tiêu xốc màn xe lên, nhìn thấy Chu thị thì hai mắt sáng lên, “Nương! Con đã về rồi!”

Chu thị đi về phía trước hai bước, “Cuối cùng cũng trở lại rồi, sao lại trễ như vậy chứ.”

Cố Tiêu nhảy xuống xe ngựa, “Giữa trưa nghỉ ngơi một lát,nên về muộn một chút.”

Cố Tiêu thực sự rất vui, cô ôm lấy cánh tay Chu thị, “Nương, cuối cùng cũng về đến nhà rồi,bọn con ngày 21 mới đi, có thể ở nhà mấy ngày.”

Chu thị vui tươi hớn hở, “Vậy là tốt rồi, mau vào nhà đi, cơm đã nấu xong hết rồi, chắc là đói bụng lắm rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thẩm Hi Hòa xuống xe ngựa sau cô,lúc hắn xuống xe, thì Chu thị và Cố Tiêu đã vào nhà rồi.

Động tĩnh ở bên ngoài truyền vào bên trong, Trần thị và Lý thị từ trong nhà ra nghênh đón, “Nương, là Tiểu Tiểu bọn họ đã về sao?”

Chu thị: “Đã về rồi, tức phụ Đại Lang à, con mau đi xào đồ ăn đi, lát nữa ăn cơm.”

Chu thị gắt gao lôi kéo tay Cố Tiêu, “Chắc là mệt lắm rồi, ngồi xe ngựa một ngày, Tam Lang cũng thật là, cứ nhất định muốn con đi theo.”

Trái tim lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống, Chu thị vẫn luôn nghiêng đầu nhìn Cố Tiêu, hơn một tháng không thấy, nhìn gầy hơn rồi.

“Tiểu Tiểu, sao lại gầy đi rồi, có phải là ở chỗ đó ăn không ngon hay không?”

Chu thị vẫn mặc bộ quần áo màu lam mà Cố Tiêu đã làm cho bà kia, bà mặc rất cẩn thận, không có một chỗ nào bị rách, tóc chải gọn gàng, bước đi ổn định vững vàng, không hề thay đổi so với trước kia.

Cố Tiêu yên tâm, “Chỗ nào gầy chứ, nương, con ở tỉnh thành ăn rất nhiều đấy, một bữa ăn được mấy chén lận.”

“Ăn được mấy chén mà còn gầy sao, có phải là ở không quen hay không?” Chu thị nghĩ, dù sao thì Tam Lang cũng đã thi xong rồi, Tiểu Tiểu không cần đi theo nữa.

Thẩm Hi Hòa đứng ở phía sau một lát, lắc đầu rồi đưa bạc cho phu xe.

Trong xe ngựa còn có hành lý, Thẩm Hi Hòa một lần nữa chui vào trong xe, đem hành lý dọn xuống, cũng may là Thẩm Đại Lang và Thẩm Nhị Lang còn nhớ tới người đệ đệ này, ra đây giúp đỡ đem đồ vào.

Mọi người đều không phải người thích nói lời tâm tình gì, nên Thẩm Hi Hòa gọi một tiếng đại ca nhị ca, hai người đáp lại, thì không có câu tiếp theo nữa.

Cuối cùng vẫn là Thẩm Đại Lang gãi đầu đánh vỡ cục diện bế tắc, “Tam Lang, mập rồi.”

Thẩm Hi Hòa: “……”

Chu thị nghe thấy thanh âm thì quay đầu lại, ở trong bóng đêm híp mắt đánh giá tiểu nhi tử của mình, Thẩm Hi Hòa mặc y phục màu trắng như ánh trăng, khuôn mặt sơ lãng tuấn dật, ai nhìn vào cũng không khỏi khen ngợi một câu hảo lang quân.

Hình như cao lên một chút, đúng là có mập lên, mập hơn không ít so với lần trước trở về, trên mặt cũng có da có thịt hơn.

Đúng là vô tâm vô phế mà, Tiểu Tiểu gầy còn nó thì mập, biết tức phụ đau lòng nó, còn nó thì một chút cũng không biết đau lòng người khác.

Chu thị trừng mắt nhìn Thẩm Hi Hòa một cái, “Bên ngoài lạnh, mau vào nhà đi.”

Thẩm Hi Hòa gọi một tiếng nương, Chu thị ừ một tiếng, “Đồ thì đem cất hết đi, đừng có đứng ở sy làm gì, đi rửa mặt chải đầu đi, sau đó thì ra ăn cơm.”

Trần thị vào phòng bếp xào rau, Lý thị về phòng ôm tiểu nữ nhi, khuôn mặt nhỏ của tam nha ngủ đến đỏ bừng, bị lay tỉnh thì chui vào trong chăn dụi dụi.

Cháu gái nhỏ của Thẩm gia, từ nhỏ điều kiện trong nhà đã rất tốt, vừa mới sinh ra đã tới dọn huyện thành, vẫn là do nãi nãi và tiểu thẩm nuôi lớn, bộ dáng xinh xắn, không nhõng nhẽo, thanh âm ngọt ngào.

“Nương, tiểu thẩm đâu.” Tam nha dụi chăn một lát, liền tự ngồi dậy, nó dụi dụi mắt, ngủ đến đầu bù tóc rối.

Tiểu thẩm thắt b.í.m tóc, cho đồ ăn vặt, mặc quần áo, kể chuyện xưa của nó.

Tam nha đã mong chờ mấy ngày nay rồi, nhớ trước đây lúc Cố Tiêu mới đi nó đã khóc rất lâu,bây giờ thì ngược lại không nhớ đến nỗi khóc nữa, mỗi ngày đều đi tìm tiểu thẩm, nói tiểu thúc xấu xa.

Lý thị cười nói: “Tam nha, tiểu thẩm đã về rồi, đang ở bên ngoài đấy.”

“Tiểu thẩm!” ánh mắt Tam nha sáng lên, gân cổ lên hô một câu, “Thẩm thẩm!”

Cố Tiêu nghe thấy tiếng gọi thì xốc rèm cửa lên, bên trong có thắp một ngọn đèn dầu, tiểu cô nương nhìn về phía cửa, trên mặt còn có dấu vết do ngủ đè lên, “Tam nha? Tỉnh dậy rồi sao.”

Tam nha muốn tiểu thẩm ôm, ăn cơm muốn ngồi ở bên cạnh tiểu thẩm, muốn túm tay áo của tiểu thẩm, thỉnh thoảng còn nhìn tiểu thẩm một cái.

Thẩm Hi Hòa ngồi ở bên cạnh tam nha, nhìn Cố Tiêu cũng không dám trắng trợn táo bạo nữa.

Hắn sẽ không so đo với tiểu hài tử, nhưng mà, hai bên trái phải đều có chỗ ngồi, mà một hai cứ phải ngồi chính giữa hắn và Tiểu Tiểu, nếu như nói một chút ý xấu cũng không có, dù sao thì Thẩm Hi Hòa cũng không tin.

Cố Tiêu rất thích tam nha, đứa nhỏ do mình nhìn lớn lên, lại ngoan ngoãn nghe lời nữa, gọi tiểu thẩm bằng giọng nãi thanh nãi khí,tâm cũng như nhũn ra.

“Có muốn ăn xương sườn không?” Cố Tiêu cười hỏi tam nha.

“Muốn! Ăn thịt thịt!”


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com