Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính

Chương 119



Vẽ tranh, vẽ trên phôi sứ cũng là vẽ tranh, nàng ta đi.

Chuyện trong Lưu gia Cố Tiêu không hề hay biết, cô và Linh Đang đang ngồi xe ngựa về nhà, buổi chiều mới về đến nơi.

Thẩm Hi Hòa thành thành thật thật mà đọc sách hai canh giờ, hắn rót một ly nước sôi để nguội cho Cố Tiêu, nhỏ giọng nói: “Cuối cùng cũng về rồi.”

Mặc dù giọng nói rất nhỏ, nhưng Cố Tiêu vẫn nghe thấy được, “Bây giờ mới giờ nào chứ, đã đủ sớm rồi, có phải là huynh đói bụng hay không? Buổi tối muốn ăn cái gì?”

Thẩm Hi Hòa không nói chuyện, Cố Tiêu cho rằng hắn chỉ biết ăn cơm thôi sao?

“Ta vẫn chưa đói bụng, trên đường có mệt hay không, đã vẽ xong hết rồi sao?” Thẩm Hi Hòa đối với chuyện trong cửa hàng đồ sứ cũng là cái biết cái không, chỉ biết là Cố Tiêu vẽ hoa văn cho cửa hàng, đông gia sẽ chia lợi nhuận.

Còn thỉnh thoảng phải đi tới lò nung một chuyến nữa.

Cố Tiêu lắc đầu, “Không mệt, ở lò nung chậm trễ một ít thời gian, mẫu hoa văn mới vẽ không tốt, nhưng mà muội đã dạy họ vẽ mẫu khác rồi, trước khi khảo thí thì huynh không cần đi thư viện nữa sao.”

Thẩm Hi Hòa phải chuẩn bị cho kỳ thi, Cố Tiêu thì phụ trách thức ăn để mang vào trường thi.

Kỳ thi mùa thu đều là trước khảo thí một ngày thì vào trường thi, một ngày sau thì vào phòng thi, ở trường thi ngủ hai ngày,nên phải mang theo chăn, thức ăn và nước uống.

Mấy thứ này cũng phải kiểm tra cho kỹ càng,không thể lẫn mấy thứ không liên quan vào được, tổng cộng có ba cuộc khảo thí, cũng không dễ dàng trôi qua chút nào.

Cố Tiêu nói: “Đúng rồi,huynh gọi mấy người đồng học tới nhà ăn bữa cơm đi, qua kỳ thi mùa thu, thì không biết mọi người sẽ đi về đâu, cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại nhau nữa.”

Bây giờ là bạn cùng trường, là cảm tình đơn giản và chân thành nhất, cứ chung sống hòa thuận với nhau, tương lai có thể trợ giúp cũng không chừng.

Thẩm Hi Hòa gật đầu nói: “Muội không cần mua đồ gì về đâu, bọn họ muốn ăn cái gì thì sẽ đem cái đó tới.”

Cố Tiêu không nhịn được, phụt một tiếng bật cười, “Vậy thì trưa mai luôn đi.”

Cố Tiêu để Thẩm Hi Hòa về phòng đọc sách, còn mình thì đi thu dọn mấy thứ cần mang theo khi đi thi, một cái chăn mỏng, kiểm tra từ trong ra ngoài, xem có chỗ nào bị rách hay không, hoặc là có vết mực hay không.

Đầu mùa thu thì cũng không cần mang chăn quá dày, gối đầu cũng phải mang theo một cái, rồi còn thức ăn nữa.

Hai đêm một ngày, thức ăn phải mang theo đủ.

Thẩm Hi Hòa là đi tham gia khảo thí, nên không cần làm mấy loại thức ăn phải hâm nóng lại,rất phiền toái, mùi vị thức ăn cũng sẽ ảnh hưởng tới người khác.

Cố Tiêu muốn mang theo cơm nắm, loại thời tiết này mang cái gì đi cũng sẽ không hư, cơm nắm cho dù có để nguội thì hương vị cũng rất ngon, dùng giấy dầu gói lại, đói bụng thì mở giấy dầu ra là có thể ăn được rồi.

Ngoài cơm nắm ra, Cố Tiêu còn muốn mang theo thịt khô, cái này có thể chống đói, giữ lại để lúc sau thì ăn.

Thịt heo và thịt dê làm thành chà bông thịt khô, cho vào một cái túi, khi nào muốn ăn thì trực tiếp lấy ra.

Sau đó là nước uống, Cố Tiêu thấy mang nước sôi để nguội theo là được, có thể giải khát thì không nói, cũng sẽ không gây tiêu chảy.

Dùng ống tre để đựng nước, vặn chặt hình xoắn ốc, dù có để nghiêng hay lật úp lại thì nước cũng sẽ không bị đổ ra ngoài.

Trước khảo thí mấy ngày thì phải nghỉ ngơi cho tốt, ăn ngon ngủ ngon, đem văn chương mà tiên sinh đã giao cho và đề của kỳ thi mùa thu năm trước xem lại một lần, rồi chờ đến kỳ thi mùa thu là được.

Có thể vào trước kỳ thi mùa thu đến Thẩm gia ăn một bữa cơm ngon, là điều mà mấy người Khương Minh Hiên trăm triệu lần không nghĩ tới, một bữa cơm này,phải ăn thật ngon mới được.

Cá phải mua hai con, nghe nói ăn đầu cá sẽ thông minh, đầu cá thì cứ chia ra mà ăn là được.

Xương sườn, giò, thịt kho tàu, thịt dê hầm củ cải, mấy người này cũng chỉ có chút tiền đồ như vậy mà thôi.

Giữa trưa Cố Tiêu nấu ăn, mấy người họ đang tranh luận đầu cá nên cho ai ăn.

Khương Minh Hiên nói: “Chúng ta cứ chia ra mà ăn không phải là được rồi sao, mỗi người ăn hai miếng,có hai con cá lận mà, đủ chia.”

Thẩm Hi Hòa nói: “Ta không cần.”

“Hi Hòa huynh, sao lại không cần chứ, ăn đầu cá có thể thông minh hơn đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thẩm Hi Hòa: “Dù có thông minh đến mấy, không phải cũng bị bắt lên hay sao.”

Cũng đã bị bắt lên đây rồi,vậy thì đầu óc chắc chắn là không được thông minh cho lắm.

Nghĩ như vậy,thì thấy Thẩm Hi Hòa nói cũng rất có đạo lý.

Khương Minh Hiên nói: “Trước đây nhà ta ăn cá, đầu cá đều là ta ăn, vậy thì chẳng phải là ta đã ăn rất nhiều đầu cá không thông minh rồi sao?”

Không chỉ có Khương Minh Hiên, mà mấy người ngồi ở đây đều ăn qua đầu cá, một con cá chỉ có một cái đầu, trong nhà chỉ có một người đọc sách, không cho bọn họ ăn thì cho ai ăn chứ.

Thẩm Hi Hòa cũng đã ăn qua, Cố Tiêu nói đầu cá bổ não, cho nên hắn mới ăn, còn về việc rốt cuộc có bổ đầu óc hay không,thì cũng không còn quan trọng nữa.

“Thôi quên đi, ta không ăn, ăn thịt cá là được rồi, đệ muội làm cá kho ăn rất ngon.” Khương Minh Hiên không muốn ăn mấy cái đầu cá không thông minh đó, còn 10 ngày nữa chính là kỳ thi mùa thu rồi, cũng không thể bị mấy thứ này trì hoãn được.

Kết quả là,hầu như không ai dám ăn nữa.

Chờ tới lúc ăn cơm, mấy người ăn hết thịt cá chỉ còn lại xương, đầu cá thì vẫn còn thừa.

Thẩm Hi Hòa nói: “Ăn đi, không có việc gì đâu,dù sao thì đầu heo đầu vịt cũng có người ăn mà, thông minh hay không cũng không liên quan đến việc ăn đầu cá.”

Lời này vừa nghe, cũng rất có đạo lý.

Đầu cá cũng ăn ngon, bên trong có sụn đầu cá, rất thơm.

Bữa cơm này thật sự ăn rất ngon, da của giò heo mềm, xương sườn mềm thấm vị,mấy món rau xào cũng có hương vị của gia đình, ăn với cơm là chính,nếu ăn không đủ no thì còn có thể ăn mì.

Đều còn đang đọc sách, nên không thể uống rượu được.

Cố Tiêu nấu một nồi chè đậu xanh, vớt vỏ ra bỏ hết, mỗi người một chén lấy canh thay rượu, lại sợ ăn đồ dầu mỡ không dễ tiêu hóa, cho nên cô nấu thêm một nồi canh đậu hủ nữa.

Thời gian vui vẻ luôn rất ngắn ngủi, bữa cơm này rất nhanh đã ăn xong rồi.

Khương Minh Hiên và những người khác phải về chuẩn bị mấy thứ đồ cần dùng cho khảo thí, mấy người thay phiên nhau vỗ bả vai Thẩm Hi Hòa, “Bọn ta không giống huynh nha, còn có người giúp đỡ.”

Thẩm Hi Hòa quay đầu lại nhìn Cố Tiêu một cái, sau đó nói: “Hôm qua muội ấy vội vàng trở về, giúp ta thu dọn đồ đấy.”

Khương Minh Hiên chua đến ê răng, “……đừng có quên cái gì đấy, đồ cần mang theo đều phải kiểm tra lại hết, có người trước đây đi thi về nói thức ăn cũng phải bẻ ra nữa đó.”

“Không chỉ phải bẻ thức ăn, mà còn phải cởi quần áo, cởi giày, soát người nữa đấy.”

Đều là nam tử, quy định này cũng là vì sự công bằng của các thí sinh, cùng lắm là trong lòng không thoải mái,cũng không có gì ghê gớm cả.

Thẩm Hi Hòa gật đầu, “Vậy thì kiểm tra lại thêm vài lần nữa, để tránh sơ sót, lòng hại người không thể có, nhưng lòng phòng người cũng không thể không có, cẩn thận một chút vẫn hơn.”

Khó tránh khỏi người có ý đồ xấu muốn gây rối, đem mấy tờ giấy đã sao chép giấu trong hành lý của người khác, cẩn thận hơn chút sẽ không dư thừa.

Khương Minh Hiên gật đầu, “Hi Hòa huynh cũng vậy, cẩn thận một chút.”

Lén mang tài liệu vào là trọng tội, nên nhất định phải cẩn thận.

Mấy người Khương Minh Hiên chắp tay cáo từ, Thẩm Hi Hòa liền quay về phòng tìm Cố Tiêu.

Bàn đã có Ngô thẩm các nàng dọn dẹp, Cố Tiêu cũng coi như có thể nhẹ nhàng một chút, ngoài việc thu dọn đồ cho Thẩm Hi Hòa ra, thì Cố Tiêu còn thu dọn đồ để ngày mười bảy tháng tám về quê nữa.

Ngày mười lăm tháng tám thi xong,nhưng ngày mười sáu thì thí sinh mới có thể ra khỏi trường thi.

Nghỉ ngơi một ngày,vậy thì sớm nhất chỉ có thể tới ngày mười bảy tháng tám mới về được,đoạn thời gian trước Cố Tiêu có viết một bức thư cho Chu thị, đáng lẽ là lúc đến tỉnh thành thì nên viết rồi, nhưng mà Cố Tiêu muốn thu xếp mọi việc xong xuôi hết trước, để Chu thị có thể yên tâm.

Tính ngày, thì chắc là đã tới từ lâu rồi.

Chu thị đúng là đã sớm nhận được thư, thư là do Cố Tiêu viết,bà mỗi ngày đều phải xem một lần, bà không biết chữ, liền đi hỏi đại oa, vừa nhìn vừa nhớ chữ, bây giờ cũng biết được mấy chữ rồi.

Cố Tiêu nói bọn họ đã thuê một gian cửa hàng ở tỉnh thành để ở rồi, phía trước thì làm buôn bán, người thì ở phía sau, vậy là quán ăn Thẩm gia đã mở đến tỉnh thành luôn rồi.

Mở quán ăn, còn vẽ hoa văn cho cửa hàng đồ sứ nữa, Tiểu Tiểu của bà chính là không giống người khác mà.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com