Thẩm Hi Hòa nói quần áo rất ấm, ngọc bình an luôn đeo ở trên cổ, không lấy xuống bao giờ.
Hắn nói lúc thư được gửi tới Quảng Ninh, thì chắc là cũng đến tết Nguyên Tiêu rồi.
Buổi tối ở huyện thành có lễ hội đèn lồng, có thể đi xem đèn lồng, đoán đố đèn.
Còn một trang khác thì viết một câu thơ.
Giữa biển người tìm người trăm vạn lần.
Bỗng nhiên quay đầu, người kia lại đang ở dưới ánh đèn mờ ảo.
Cố Tiêu đặt lại lá thư vào trong phong bì.
Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, thư viện Tung Dương sẽ cho nghỉ một ngày, nhưng mà cách nhà quá xa, nên Thẩm Hi Hòa không về được, bây giờ chắc là hắn đang đọc sách rồi.
Cố Tiêu tìm một tờ giấy để viết thư, gửi lại một bức thư cho Thẩm Hi Hòa,trong thư cũng không nói gì khác, chỉ nói hắn cố gắng đọc sách, không cần lo lắng cho mọi người trong nhà.
————
Thư viện Tung Dương.
Tết nguyên tiêu được nghỉ một ngày, những người có nhà ở tỉnh thành đều về nhà, còn lại thì cách nhà quá xa nên không về được.
Cho nên những người ngày thường có quan hệ không tồi, đều cùng nhau đi ra ngoài dạo.
Mà Thẩm Hi Hòa thì ở trong học xá ôn sách.
Một phòng học xá có hai người ở, hai cái án thư đặt ở bên cạnh cửa sổ, Thẩm Hi Hòa đọc sách từ sáng sớm, bây giờ đã là buổi trưa.
Bạn cùng phòng tên là Khương Minh Hiên, nhà ở Xương Ninh, cách đây cũng khá xa, nên không về được.
Đọc sách chính là như vậy,mọi người xung quanh đều đã đi ra ngoài, thì mình cũng muốn đi, nếu như người bên cạnh đang đọc sách, thì mình cũng ngại đi ra ngoài.
Khương Minh Hiên nói: “Hi Hòa huynh, đã trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Thẩm Hi Hòa gật đầu: “Được.”
Thư viện có chỗ để ăn cơm,bởi vì có nhiều học sinh không về nhà được, cho nên Tết Nguyên tiêu hôm nay cũng có cơm.
Hai người ăn xong cơm trưa, Khương Minh Hiên thật sự là đọc không vào nữa, “Hi Hòa huynh, nếu không thì chúng ta cũng ra ngoài đi dạo đi, đêm nay có lễ hội đèn lồng đó.”
Thẩm Hi Hòa nói: “Ta không đi đâu.”
Khương Minh Hiên lớn hơn Thẩm Hi Hòa một tuổi, đến đây sớm hơn một năm, nên biết nhiều hơn một chút, “Sao lại không đi, huynh có điều không biết, tỉnh thành náo nhiệt hơn trong nhà rất nhiều, đêm Nguyên tiêu lên đèn sáng như ban ngày, còn có rất nhiều đèn lồng nhìn rất đẹp.”
“Các cô nương cũng sẽ ra ngoài, chúng ta ra ngoài đi dạo đúng là cơ hội tốt mà.”
Thẩm Hi Hòa không có hứng thú,nghĩ đến mấy thứ đó còn không bằng đọc thêm hai quyển sách, hắn rót một chén nước, rồi ngồi xuống bàn, “Nếu huynh muốn đi thì cứ đi đi.”
Khương Minh Hiên nghĩ thầm, thật không thú vị mà, Thẩm Hi Hòa ít nói, cũng không yêu thích thứ gì, “Hi Hòa huynh, đêm nguyên tiêu ở trước cửa hiệu sách có đoán đố đèn, nếu huynh có thể thắng được trản đèn xinh đẹp nhất kia, nói không chừng sẽ làm cho các cô nương xuân tâm nhộn nhạo đó.”
Thẩm Hi Hòa không muốn,cũng không hiếm lạ, Cố Tiêu không có ở đây, thì hắn sẽ không đi đâu cả.
Nhưng mà Khương Minh Hiên vẫn cứ nói mấy lời như vậy, Thẩm Hi Hòa cảm thấy mình phải nói rõ ràng mới được.
Thẩm Hi Hòa đặt sách xuống, nói: “Vậy thì càng không được, ta đã đính hôn ở quê nhà rồi,đã có vị hôn thê, sẽ không nhìn cô nương khác.”
Khương Minh Hiên nghẹn họng nhìn trân trối, nói không thành lời, “Huynh, huynh đính hôn rồi?”
Thẩm Hi Hòa gật đầu, “Ừ.”
Ngoài cửa sổ một luồng gió thổi vào, đầu óc Khương Minh Hiên thanh tỉnh không ít, “Nhưng mà đó là định thân ở dưới quê, học vấn của huynh tốt như vậy, tiền đồ vô lượng, tương lai sau này……”
Thẩm Hi Hòa nói: “Ta chỉ thích nàng ấy, nếu thi đậu thì sẽ cưới nàng, liên quan gì đến chuyện tiền đồ chứ. Ta cũng không muốn làm quan lớn gì,chỉ muốn làm một vị quan nhỏ mà thôi, cha mẹ người thân đều ở đó, mỗi ngày có thể nhìn thấy nàng ấy là đủ rồi.”
Khương Minh Hiên ánh mắt phức tạp, ai mà không muốn được thăng quan tiến chức, cưới được một nương tử xinh đẹp về chứ, kết quả là bây giờ Thẩm Hi Hòa đã đính hôn, hơn nữa còn một lòng say mê rễ tình đã đ.â.m sâu luôn rồi.
“Thật sự không đi sao.” Khương Minh Hiên lại hỏi thêm lần nữa.
Thẩm Hi Hòa nói: “Không đi.”
“Vậy thì ta cũng không đi, đi ra ngoài còn phải thu liễm lại, tốt hơn là không đi.” Khương Minh Hiên ngồi đối diện với Thẩm Hi Hòa, hắn nghiêm túc nói: “Huynh như vậy cũng tốt, tuy rằng cách khá xa, gửi thư cũng chậm, sớm chiều cũng không được ở bên cạnh nhau……”
Thẩm Hi Hòa ngẩng đầu lên,mặt trầm xuống, “Sau đó thì sao?”
Khương Minh Hiên nuốt nước miếng, “…… Nhưng sau này chắc chắn có thể ở bên nhau dài lâu, bạc đầu giai lão.”
Thẩm Hi Hòa gật đầu, “Đa tạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Khương Minh Hiên: “Không cần khách khí như vậy làm gì, vậy hai chúng ta thật sự là không đi sao?”
“Không đi.”
Lễ hội đèn lồng ở tỉnh thành náo nhiệt hơn so với huyện thành, trên đường treo hoa đăng đủ loại kiểu dáng, có hình cá chép, hình con thỏ, hình hoa sen, đặc biệt còn có đèn kéo quân rất lớn.
Trên con sông đào bảo vệ thành sóng nước lóng lánh, mặt nước lấp lánh phản chiếu hình bóng của những chiếc đèn lồng,ở trước cửa hiệu sách, những cô nương tiểu thư khoác trên người chiếc áo choàng đang nâng làn váy làm thơ đoán đố đèn.
Đầu đường còn có biểu diễn xiếc ảo thuật, có người có thể phun ra lửa,đang lúc náo nhiệt thì còn có người ra múa lân nữa.
Phía chân trời đèn đuốc rực rỡ, lấp lánh giống như những ngôi sao trên bầu trời vậy.
Trong thư viện yên tĩnh đến khó tin, nhưng cũng có thể nghe thấy tiếng pháo hoa và tiếng người nói chuyện ở bên ngoài.
Học xá đã lên đèn.
Khương Minh Hiên vẫn luôn ngồi cho đến bây giờ, buổi tối chỉ đơn giản ăn chút gì đó.
Hắn xoa bả vai và cổ, ngẩng đầu lên liền thấy Thẩm Hi Hòa đang nhẹ nhàng lật qua một trang sách.
Không thể không nói, Thẩm Hi Hòa đúng là một người bạn cùng phòng tốt, yên tĩnh ít nói còn chăm chỉ, hắn theo Thẩm Hi Hòa thì tốt hơn nhiều so với đi theo những người khác, nhưng đọc sách rất khổ cực, mùa đông lạnh giá, mùa hè nóng nực, hắn cũng không biết mình có thể kiên trì trong bao lâu.
Mùa hạ và mùa đông đến rồi đi, đèn dầu trong học xá đổ đầy rồi đến cạn khô.
Rừng tre ở trước cửa mọc ra những ngọn măng mới, chẳng mấy chốc đã mọc thành những lũy
tre xanh.
Một làn gió nhẹ thổi qua, lá tre đong đưa theo gió, cuối cùng cũng giảm bớt cái nóng cho học sinh trong thư viện.
Sau khi tiên sinh trong học đường giảng bài xong, thì lại giải thích nghi hoặc cho học sinh, “Kỳ thi mùa thu đang đến gần, cố gắng giữ vững tinh thần,xem nhiều sách và hỏi nhiều hơn.”
“Học sinh đã biết.” Học sinh trong học đường đồng thanh đáp.
Tiên sinh gật đầu, bỏ sách vào trong túi, “Tan học.”
Sau khi tan học, bên cạnh án thư của Thẩm Hi Hòa vây quanh không ít người, một đám đều cầm theo sách tới đặt câu hỏi.
Cả mười lăm phút, Thẩm Hi Hòa căn bản là không nhàn rỗi.
Khương Minh Hiên không nhìn thêm được nữa, “Ai,mọi người đừng có xúm lại đây làm gì, để cho huynh ấy uống miếng nước đi, nghỉ ngơi một lát.”
Những người vây quanh bàn lúc này mới tản ra.
Người tới thư viện Tung Dương đọc sách trên cơ bản học vấn đều rất tốt, ít có người đến đây quậy phá, đều là thiếu niên từ mười sáu đến mười tám tuổi, đối với người có thành tích tốt cũng là thật lòng kính nể.
Ngại đi hỏi tiên sinh, cho nên tất cả đều tới hỏi Thẩm Hi Hòa.
Người bên cạnh nói: “Sắp được nghỉ rồi, chờ khi Hi Hòa huynh về nhà,thì sẽ không hỏi được nữa.”
Mọi người trong phòng đều cười vang lên, ai cũng biết, Thẩm Hi Hòa mà được nghỉ thì nhất định sẽ về nhà, mỗi tháng một lần, không quản mưa gió.
Còn nhớ có một lần buổi sáng trời có mưa nhỏ, lúc đó là tháng 5, bầu trời âm u, mọi người đều khuyên hắn đừng nên trở về, kết quả là Thẩm Hi Hòa cưỡi ngựa liền đi.
Quả nhiên trời mưa rất to.
Lúc đó còn không biết Thẩm Hi Hòa đã đính thân ở quê nhà, một đám người vây quanh nói Thẩm Hi Hòa không nên trở về.
Khương Minh Hiên lắc đầu thở dài, “Nếu huynh ấy có thể trở về một chuyến, thì dù có dầm mưa cũng đáng.”
Mới nói được một nửa, thì đã có tiếng sấm rền vang.
Khương Minh Hiên chịu không nổi một đám người cứ truy hỏi,nên chỉ có thể nói, “Hi Hòa huynh đã đính thân ở dưới quê, huynh ấy vội vàng trở về để gặp vị hôn thê!”
Tuổi còn trẻ mà đã đính thân rồi.
Những người này ngoài kính nể ra thì trong lòng cũng cảm thấy có chút may mắn, Thẩm Hi Hòa đọc sách giỏi, tướng mạo cũng tốt,nếu hắn đã đính thân,vậy thì bọn họ chẳng phải là……
————
Một người khác cũng nói: “Đúng vậy, hai ngày không được nhìn thấy Hi Hòa huynh, cũng không biết nên hỏi ai bây giờ.”
Thẩm Hi Hòa nhìn Khương Minh Hiên một cái, “Ta vẫn phải trở về, bây giờ mọi người cứ hỏi đi.”
Khương Minh Hiên tự biết mình đuối lý, “Hi Hòa không có ở đây, thì mọi người cứ tới hỏi ta a, đều tới hỏi ta đi……”
“Đừng, không cần hỏi huynh làm gì, huynh trực tiếp đổi phòng ngủ với chúng ta là được.”
“Đúng vậy đấy, mỗi người đổi một ngày.”
Khương Minh Hiên cự tuyệt lưu loát dứt khoát, “Vậy thì không được.”