Sau khi bọn họ chuyển đến tiểu khu mà Hồ Thuỵ Tuyết đưa tới, phòng còn có rất nhiều nên đã chia cho Tiểu Lan một căn phòng lớn, cả cô ấy và con gái ở vẫn còn dư nhưng chỉ đáng tiếc nhà chồng lại sợ cô ấy mang con gái đi luôn nên không cho phép cô ấy đón con gái lên Nam Thành.
Tiểu Lan không còn cách nào khác nên chỉ có thể để nhờ con cho ông bà nội chăm sóc. Ban đầu mỗi khi có tiền lương cô ấy đều mang theo gửi về cho bà nội của đứa bé nhưng lại bị Thư Nhan cản lại.
Hiện tại ở nông thôn để nuôi một đứa bé cũng tốn không bao nhiêu tiền, ở nhà còn có lương thực cũng không cần trả học phí, quần áo gì đó cô đều bảo Tiểu Lan mua rồi mang về như vậy thì có thể tiêu mất bao nhiêu tiền chứ? Mỗi tháng chỉ cho một trăm tệ là đủ rồi.
Thư Nhan nói với Tiểu Lan bảo cô ấy mua một gian phòng ở tiểu khu chỗ bọn họ, cô có thể cho cô ấy giá nội bộ còn tiền cô sẽ cho cô ấy mượn trước. Tiền lương mỗi tháng của cô ấy thì cô sẽ chỉ đưa một nửa, có được căn phòng của chính mình thì sau này hai mẹ con bọn họ sẽ sống ở đây càng yên phận hơn.
Mà dù cho cô ấy không có ý định cho con gái phát triển ở Nam Thành thì đến lúc đó lại bán căn phòng này đi, nếu như bán không được thì bán lại cho cô, cô cũng chỉ mua với giá gốc thôi, lời này Thư Nhan cực kỳ cam đoan nói ra.
Thiếu một số tiền lớn như vậy nên Tiểu Lan một mực ở lại nhà Thư Nhan làm việc vừa cẩn thận vừa chăm lo mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà. Cô ấy không ngờ qua mấy năm giá phòng đã tăng lên mạnh mẽ, căn phòng nhỏ mà cô ấy mua đã tăng lên gấp năm lần khiến trong lòng Tiểu Lan không ngừng cảm kích Thư Nhan. Tuy rằng tiền lương của cô ấy cũng tăng nhưng tuyệt đối không thể tăng được bằng giá phòng. Hiện tại không cần nói tới có thể mua được nhà ở trong tiểu khu này mà đến cả mua phòng ở ngoại ô cũng không nổi.
"Không cần phải gọi điện thoại cho thằng bé đâu để em đi xuống xem nó một chút cũng được." Thư Nhan xoay người đi xuống tầng hai, nơi này vốn dĩ là phòng luyện công, sau đó lại là phòng luyện khiêu vũ cho Thanh Thanh còn hiện tại thì lại dành cho Tiểu Bảo.
"Mẹ." Tiểu Bảo đang tập nhảy nên thở phì phò đi tới.
Cả người cậu nhóc đều đổ mồ hôi giống như vừa được vớt từ trong nước ra vậy.
"Tranh thủ thời gian uống nước rồi nghỉ ngơi một chút, đừng có học mệt quá." Thư Nhan nhìn thấy đầu gối sưng đỏ của cậu nhóc lại đau lòng nói.
Cái nhảy hip hop này cô biết nhưng blocking này thì quá nguy hiểm, Thư Nhan cảm thấy hip hop có nhiều loại như vậy hoàn toàn có thể học cái đơn giản một chút. Còn khi nhìn thấy cậu nhóc học cái loại này mỗi lần nhìn thấy lại khiến cô không thể thả lỏng trong tim được.
"Không mệt." Tiểu Bảo lộ ra nụ cười thật lớn: "Mẹ, con thích cái này."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhìn thấy ánh mắt sáng lấp lánh của con như vậy, đột nhiên Thư Nhan không nói cái gì cả.
Trước khi đến bữa cơm tối thì cuối cùng Thanh Thanh cũng trở về.
Diện mạo của Thanh Thanh năm hai mươi mốt tuổi rất thanh lệ thoát tục, vì được học vũ đạo lâu nên cả người đều rất đẹp, tấm lưng lúc nào cũng thẳng tắp.
"Thi sao rồi?" Thanh Thanh không giống như ba mẹ, cô nhóc cực kỳ để ý đến thành tích của em trai.
Thiên Bảo ngồi thẳng người, so với với ba mẹ tương đối dễ nói chuyện thì cậu càng sợ chị gái hơn, Tiểu Bảo cũng giống như vậy. Đối với việc Thư Nhan và Phương Trạch Vũ không nói gì thì cả nhà cũng cảm thấy không có gì sợ lắm vì bọn họ nghiêm túc không nổi thế nhưng bọn họ sợ chị gái không giống vậy.
TBC
"Phát huy bình thường, đại học Nam Thành cũng không có vấn đề."
Thanh Thanh nhìn lướt qua Tiểu Bảo, cậu nhóc rất hiểu ý: "Đã qua vòng đấu loại, vòng bán kết còn chưa công bố."
Thanh Thanh gật đầu: "Ba mẹ, con đi thay quần áo trước đã rồi lập tức đến ngay."
Sau khi thay đổi quần áo ở nhà, cả người Thanh Thanh cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, cô nhóc lại cùng ba mẹ nói việc nhà.
"Mẹ nghe nói thằng nhóc nhà họ Vương đang theo đuổi con?" Thư Nhan mang theo tâm trạng xem náo nhiệt.
"Nghe ai nói?" Thanh Thanh quét mắt nhìn hai đứa em trai, thấy bọn chúng đều cúi đầu xuống, cô nhóc cũng không nhìn bọn chúng nữa mà kéo tay Thư Nhan mỉm cười nói: "Đúng là có chuyện như vậy nhưng mà con không thích cậu ta."
"Mẹ nhìn thấy dáng dấp cũng rất tuấn tú, nghe nói năng lực cũng không tệ lắm, không muốn tiếp xúc một chút sao?" Thư Nhan sẽ không can dự vào đời sống tình cảm của bọn nhỏ, đương nhiên kết hôn thì chắc chắn phải có sự đồng ý của cô.
"Là diễn tốt thôi chứ thực tế chính là tên căn bản." Bọn họ là bạn thời đại học, vào lúc còn học đại học thì cậu ta cũng không yêu đương gì cả nhưng lại cùng mấy bạn học khác mập mờ không rõ. Khi đó cũng không thấy cậu ta thích cô nhóc nhiều như vậy, nhưng mà sau khi biết thân phận hiện tại của cô nhóc thì ngược lại vừa gặp đã yêu.