Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Chương 384



"Chị và anh ta giao lưu không phải là điều rất bình thường sao? Cần gì giải thích với em làm gì?" Thu Nhan cười đáp lại.

"Chị... Còn không phải là sợ em hiểu nhầm à."

Thấy Thư Nhan không nói gì, Thư Lệ liền thở phào nhẹ nhõm.

Thư Nhan nhận ra vấn đề ở chỗ, giáo viên nam có lẽ thực sự chỉ là một khách hàng bình thường, cho nên anh ta cư xử tự nhiên hào phóng, Thư Lệ hẳn là cũng không có ý nghĩ gì, sở dĩ chị ấy quẫn bách như vậy là sợ bị cô hiểu lầm?

Ly hôn vẫn mang lại nhiều ảnh hưởng xấu cho Thư Lệ, chẳng hạn như sự tự ti về ngoại hình, như thể chị ấy đã ly hôn là một nỗi xấu hổ.

"Chị hai, đây là Nam Thành, không phải quê hương chúng ta ở quê, nếu không đi cùng được tiếp nữa thì ly hôn là chuyện bình thường, gặp được người thích hợp thì tái hôn cũng là chuyện bình thường, chị không cần lo lắng nhiều như vậy. Bản thân em đã ly hôn rồi lại tái hôn, bây giờ thì đang mang thai. Hoàn cảnh của em cũng chẳng khác chị là mấy, em vẫn sống như vậy, chị thấy ai coi thường em hoặc là nói đến tam tứ đức không? Cùng lắm là họ đóng của rồi bàn tán về em, dù sao em cũng không nghe thấy, quan tâm bọn họ nói cái gì làm gì."

"Chị còn không phải là vừa mới li hôn, sợ ảnh hưởng không tốt sao." Chủ yếu vẫn là sợ ảnh hưởng đến đứa trẻ.

TBC

Cách nghĩ này giống hệt với Thư Nhan lúc đầu, sợ liên luỵ đến trẻ con, người lớn thì chịu được, còn trẻ con thì sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Li hôn cũng đã được nửa năm rồi, còn ảnh hưởng với không ảnh hưởng cái gì nữa. Hơn nữa, ai biết quá khứ của bạn ở Nam Thành? Đây cũng là lý do ngay từ đầu tôi đã muốn để Xicheng ở cùng các con. Hơn nữa, ở Nam Thành có ai biết quá khứ của chị? Đây cũng là lí do ban đầu em muốn dẫn các con rời khỏi Đông Thành. Với cả ở đâu có rất nhiều vụ ly hôn, khi người khác biết chuyện, họ thực sự sẽ không cảm thấy làm sao cả. Nếu như chị thực sự gặp được người phù hợp thì có thể ở bên nhau. Em không phải là thúc giục tái hôn, em là cảm thấy ly hôn là chuyện bình thường nếu không thể đi tiếp được và tái hôn khi gặp được người phù hợp cũng chả sao cả, nhưng không cần thiết phải kết hôn chỉ vì cần kết hôn. Cũng không cần phải kết hôn mới có thể sống tiếp được. Nếu chị cảm thấy thoải mái hơn khi ở một mình thì ở một mình cũng rất tốt, cuộc sống của chính mình nên là mình tự làm chủ, đừng nghe lời ai cả. đến với mực này của chúng ta, muốn như thế nào thì như thế ấy.

Thư Lệ ngơ ngác nhìn Thư Nhan: "Em cảm thấy không tái hôn cũng không sao?"

"Đương nhiên không sao." Thư Nhan nhìn Thư Lệ một cách kì lạ: "Em cảm thấy chỉ cần bản thân chịu nổi, không kết hôn cũng chả sao, ai quy định đến tuổi là phải kết hôn? Kết hôn liền phải sinh con? Ly hôn liền phải tái hôn? Chị bây giờ đang ở Nam Thành, chả ai quen biết chị, chung quanh cũng không có mấy bạn bè thân quyến nhàn rỗi không chuyện gì, đương nhiên là muốn sống như thế nào thì sống như thế đó."

Nếu như không phải là bởi vì gặp được Phương Trạch Vũ, Thư Nhan cũng không nghĩ tới việc tái hôn nhanh như vậy. Hay là nói nếu như không có gặp được ứng cử viên thích hợp, cô sẽ không tái hôn, cô có con trai có con gái, còn có tiền, một mình tiêu d.a.o tự tại, nếu như không có gặp được đối tượng thích lẫn nhau, người đối cô rất tốt, cô nào có chuyên nghĩ tới kết hôn, thời gian nhàn rỗi trôi qua quá thoải mái rồi sao?

Nghe Thư Nhan nói như vậy, Thư Lệ nở nụ cười thật tươi, chị ấy ở đây hơn nửa năm, cũng đã gặp rất nhiều người, người biết hoàn cảnh của cô sẽ tỏ ra thông cảm, cũng có người thuyết phục cô tái hôn trong khi còn trẻ. Còn một số người cái gì mà vì đứa bé mà tái hôn đi, dù sao đứa bé cũng phải có ba hoặc là mấy lời đại loại thế.

Ngẫm lại cuộc hôn nhân thứ nhất của chị ấy, có người ba như vậy thì thà không có còn hơn, đó còn là ba ruột, dượng thì có thể tốt hơn ba ruột chứ?Trên thới giới này có bao nhiêu Phương Trạch Vũ chứ? Lại nói, bản thân Thư Lệ đã phải chịu nhiều thiệt thòi trong cuộc hôn nhân đó, giờ chị ấy đã là chủ nhà, không còn bị mẹ chồng chỉ tay gây khó dễ, không một người đàn ông giống như một ông già chỉ muốn cô hầu hạ. hai đứa con ngoan ngoãn, nghe lời, hàng ngày vẫn có thu nhập đáng kể, chị ấy không muốn phải chịu gánh nặng của tái hôn một chút nào.

"Nhan Nhan, chị nói thật với em, chị không muốn kết hôn nữa. Ở hoàn cảnh bây giờ của chị, muốn tìm được người có điều kiện tốt là không thể, còn người có điều kiện trung bình thì sao? Thu nhập có lẽ còn không bằng chị kiếm được trong mấy ngày, đến lúc đó còn phải hiếu kính với người già, chăm sóc đàn ông, khẳng định là chị còn phải tự lo cho hai đứa nhỏ, nói không chừng số tiền này còn phải trợ cấp cho gia đình họ, chị cần gì chứ? làm gì đi tìm cho bản thân hai bố mẹ để hiếu kính? Có bao nhiêu người có thể giúp chị chia sẻ? Khi đó chị tôi sẽ phải gánh vác thêm nữa." Thư Lệ lắc đầu: "Thật nhàm chán, chị cũng không phải là không thể sống thiếu đàn ông, như bây giờ rất ổn, đợi đến khi bọn trẻ lớn rồi, đến lúc đó chị tự mình dành dụm tiền ra ngoại ô mua một khu đất để xây một cái nhà, giống y như của em vậy, tìm một bảo mẫu để phục vụ chị...

Thư Nhan thực sự không ngờ Thư Lệ lại cởi mở như vậy.


Bạn đang đọc truyện trên Truyencom.com