Tôi vẫn đang mặc chiếc váy dạ hội trắng tinh cầu kỳ từ sáng, nhìn thế nào cũng không giống như là không vướng víu gì cả.
Giang Ngôn Triệt đưa hai ngón tay, nhẹ nhàng nhấc tà váy của tôi lên. Rõ ràng là phòng điều hòa nhiệt độ ổn định, nhưng tà váy vừa được vén lên, tôi vẫn nổi da gà vì cảm giác lạnh.
"Thế à? Lỡ mà vấp ngã trên máy chạy bộ thì gay go lắm, không sao đâu, nếu em ngại phiền phức thì để anh giúp em."
Giang Ngôn Triệt không cho tôi cơ hội từ chối, anh ta trực tiếp đi vòng ra sau lưng tôi, kéo khóa váy ở phía sau lưng tôi ra. Tôi nín thở, không dám nhúc nhích. "Em, em tự làm."
Đã quá muộn, Giang Ngôn Triệt dường như có niềm đam mê đặc biệt với việc giúp tôi thay quần áo. Tôi như một con búp bê, bị Giang Ngôn Triệt tùy ý điều khiển tay chân.
Trong suốt quá trình đó, mắt tôi hoàn toàn không biết nên nhìn vào đâu. Giang Ngôn Triệt lại vô cùng nghiêm túc, mỗi động tác đều rất có nghi thức, hầu như không dùng tay chạm vào da thịt tôi, biến chuyện lãng mạn như vậy thành một thí nghiệm khoa học nghiêm ngặt.
Thay đồ xong, còn chưa bắt đầu tập luyện, tôi đã đổ mồ hôi rồi. "Sao mặt em đỏ thế?" Tôi hít sâu, giả vờ dùng tay quạt: "Phòng này hơi nóng."
Giang Ngôn Triệt bật cười. Tôi vừa xấu hổ vừa giận dữ trừng mắt nhìn anh ta, nhưng anh ta lại nâng mặt tôi lên. "Đừng nhìn anh bằng ánh mắt như vậy, anh sợ mình sẽ không kìm được mà làm những chuyện khiến em sợ hãi."
Tôi gạt tay anh ta ra, quay mặt đi không nhìn anh ta, Giang Ngôn Triệt lại cúi người xuống, cố tình nghiêng đầu đến gần để nhìn biểu cảm của tôi. Tôi cứ như con búp bê nhảy múa trên hộp nhạc, bị anh ta đuổi theo quay vòng tại chỗ.
Hệ thống: [Đại tỷ, đây là truyện giới hạn đấy, hai người bây giờ đang làm cái kiểu gì vậy! Chơi trò gia đình ở trường học à?] Tôi: [Chuyện vợ chồng người ta, cậu là cái hệ thống thì bớt tò mò đi.]
Chỉ vì một câu "không muốn ăn một mình" của tôi, Giang Ngôn Triệt liền chuyển thẳng văn phòng về nhà, không ra ngoài nếu không có việc cần thiết. Tất nhiên, cũng có thể là để tiện giám sát tôi tốt hơn.
Trước đây tôi từng nghĩ, công tử tài phiệt không cần nỗ lực cũng có thể ngồi không mà tiền cứ chảy vào túi. Thực tế chứng minh, phú nhị đại có chí tiến thủ khi bận rộn còn làm việc quần quật hơn cả người bình thường.
Thông thường, Giang Ngôn Triệt ngồi lì trong thư phòng cả ngày, đôi khi ngay cả thời gian ăn cơm cũng phải bận họp video. Đến tối, anh ta lại chui xuống tầng hầm, không biết đang làm trò gì lung tung.
Chắc là mấy loại thí nghiệm giải phẫu động vật gì đó. Nhưng dù bận rộn đến vậy, anh ta vẫn làm được việc mỗi ngày ba bữa đều đặn đút tôi ăn no, bao trọn mọi việc nhà.
Nếu không phải tôi kiên quyết, ngay cả đồ lót anh ta cũng muốn tự tay giặt giúp tôi.
Cũng nhờ Giang Ngôn Triệt, bệnh dạ dày của tôi đã thuyên giảm rất nhiều, gần như không tái phát. Không chỉ vậy, tủ quần áo của tôi được cập nhật hàng tuần, những trò chơi mới nhất cũng luôn xuất hiện trong máy chơi game của tôi ngay lập tức.
Thậm chí mỗi sáng trước khi gọi tôi dậy, anh ta đều tỉ mỉ ăn diện chỉnh tề, mỗi ngày một bộ đồ khác nhau. Làm việc hiệu quả, tràn đầy năng lượng, cứ như có sức trâu không bao giờ hết.
Thử hỏi, một người đàn ông như vậy. Ai mà không muốn? Đây đâu phải là tên biến thái bệnh kiều. Đây là mẫu chồng lý tưởng trong top mười.