Xuyên Thành Vị Hôn Thê Của Nam Chính Bệnh Kiều

Chương 10



Cảm giác ấm nóng chạm vào các dây thần kinh đầu ngón tay, một luồng tê dại lan từ cẳng tay lên đến ngực.
"Hàm Hàm, em đối xử với anh thật tốt."

Hệ thống: [Trời ơi, trời ơi, điểm hảo cảm +10, điểm hảo cảm hiện tại là 99, ký chủ, đỉnh thật đó!]

Tay tôi đang giơ lên khựng lại giữa không trung.
Sao tự dưng lên 99 rồi?
Đừng mà, tôi không muốn rời khỏi thế giới này.
Càng không muốn rời xa Giang Ngôn Triệt.

Không biết từ lúc nào, tôi đã không còn cách nào coi anh ta như một NPC lạnh lùng nữa rồi.

Tối đó, tôi đã đưa ra một quyết định liều lĩnh.
Vào canh ba đêm, tôi rón rén bước ra khỏi phòng ngủ, thuận lợi đi thẳng đến cổng biệt thự.

Hệ thống: [Đại tỷ làm cái trò chết tiệt gì vậy, mau quay về!]
Tôi: [Xin lỗi anh Thống Tử, tôi đã định không thể hoàn thành nhiệm vụ cậu giao cho rồi, tôi không muốn rời đi.]

Thế nên, tôi phải tìm cách giảm điểm hảo cảm!
Nói xong câu này, tôi dứt khoát đẩy cánh cổng ra.

Một giây, hai giây.

Một giờ sau, tôi lạnh đến nỗi nước mũi chảy ròng ròng mà quay về biệt thự.
Giang Ngôn Triệt này, ngủ gì mà say như chết, vợ sắp cưới chạy mất cũng không phát hiện, tính ra cái kiểu bệnh kiều gì đây chứ?

Sáng sớm hôm sau, khi Giang Ngôn Triệt đến gọi tôi dậy, vẻ mặt anh vẫn bình thường, hoàn toàn không thấy có gì khác lạ.
Anh thật sự không phát hiện tôi rời đi, hay là âm thầm quan sát mọi thứ?

Tôi hỏi hệ thống xem điểm hảo cảm có giảm không.
Hệ thống cũng rất thắc mắc: [Không hề, không đúng tý nào, theo lý mà nói, từ khoảnh khắc cô bước ra khỏi phòng ngủ, chuông báo động đã phải reo rồi.]

Đến tối, tôi lại mò mẫm trong bóng tối, tiếp tục lên đường.
Lần này, tôi đã đến cửa tầng hầm.

Hệ thống: [Đại tỷ, chẳng lẽ cô thà bị bắt nhốt ở đây, cũng không muốn quay về thế giới cũ của mình sao?]
Tôi: [Tôi nghĩ, Giang Ngôn Triệt sẽ đồng ý mang máy chơi game và tivi của tôi xuống đây thôi.]
Hệ thống: [...]

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi xoay nắm tay cửa tầng hầm.
Cửa không khóa.

Tôi nhắm mắt lại, tưởng tượng vô số cảnh tượng tăm tối, kinh dị có thể xuất hiện trong tầng hầm.
Tuy nhiên, sau cánh cửa không hề có chiếc lồng sắt ngột ngạt, cũng chẳng có giá tra tấn đáng sợ nào.

Căn phòng trống rỗng, chỉ có duy nhất một vật thể giống như bức tượng cao bằng người thật đứng sừng sững ở giữa, được phủ kín bằng một tấm vải đỏ.

Hệ thống: [Ủa, chỗ này sao lại khác với thiết lập cốt truyện vậy?]

Chuyện mà ngay cả hệ thống cũng không biết ư?

Đèn tắt, bức tượng phủ vải đỏ toát ra một cảm giác âm u, quỷ dị.
Tôi nuốt khan một tiếng, từng bước đi đến gần.

Ngay khi tôi sắp chạm vào tấm vải đỏ, đèn trong phòng đột ngột sáng bừng.
"Em đang làm gì vậy?"

Tôi không quay người lại, mà nghiến chặt răng, một tay giật phăng tấm vải đỏ xuống.

Một bức tượng sáp với ngũ quan được khắc họa y hệt tôi.
Khoác lên mình chiếc váy cưới trắng tinh, đầu đội vương miện kim cương.

Tôi kinh ngạc đứng sững tại chỗ.

Giang Ngôn Triệt bước tới, có chút bất đắc dĩ giúp tôi kéo nốt tấm vải đỏ còn vắt hờ trên tà váy cưới.
"Bị em phát hiện rồi."

Não tôi và hệ thống cùng lúc bị đơ.

Giang Ngôn Triệt không hề tức giận, trong giọng điệu của anh ấy còn có nhiều sự bất đắc dĩ hơn.
"Nửa đêm không ngủ ngon, chạy đến đây làm gì? Không phải đã nói rồi sao, đừng tùy tiện đến tầng hầm."

Cả người tôi cứ ngây ngây ngốc ngốc.
"Đây là cái gì?"

Giang Ngôn Triệt hơi căng căng, giới thiệu tác phẩm của mình: "Đây là váy cưới anh tự tay thiết kế và làm cho em, em có thích không?"

"Tượng sáp cũng là anh làm à?"

"Ừm, anh nóng lòng muốn thấy em mặc nó, lại muốn tạo bất ngờ, nên anh làm luôn một bức tượng sáp để làm người mẫu."

Hóa ra tối nào Giang Ngôn Triệt xuống tầng hầm cũng là để nghịch mấy thứ này.

"Anh không cho em đến đây, là vì không muốn em nhìn thấy cái này sao?"

Anh đáp tỉnh bơ: "Không chỉ vậy, đây trước kia từng là một hầm giam."