Hai người Giang Tịch có thể mặc kệ Lộ Tu Hàm, nhưng Mục Tử Hoài thì không: “Nhị sư đệ, đệ đừng làm bậy. Có chuyện gì chờ chúng ta ra ngoài rồi nói sau.”
Lộ Tu Hàm đâu chịu nghe lời, hắn ta cười lạnh: “Sao hả? Bây giờ huynh cũng muốn nói đỡ cho tiện nhân Phượng Khê này ư? Nếu huynh vẫn còn là sư huynh của đệ, thì tránh ra!”
Phượng Khê chậm rãi lên tiếng: “Mục sư huynh, huynh đừng cản hắn ta, vừa hay ta đang ngứa tay, lấy hắn ta ra luyện tập chút vậy.”
“Nhưng mà ta ra tay không biết nặng nhẹ, nếu chơi c.h.ế.t hắn ta, hoặc khiến hắn ta tàn phế, huynh nhớ đừng trách ta nhé.”
Nhân lúc Mục Tử Hoài ngẩn người, Lộ Tu Hàm đẩy hắn ta ra, rồi bổ kiếm về phía Phượng Khê.
Phượng Khê cười lạnh, trực tiếp tung tuyệt chiêu.
Nàng làm gì có thời gian mà lãng phí với đồ ngốc này, đương nhiên là phải tốc chiến tốc thắng rồi.
Chữ “quỳ” từ trên trời giáng xuống, nhanh chóng tách thành mười ba nét, đồng thời lao về phía Lộ Tu Hàm.
Lộ Tu Hàm nằm mơ cũng không ngờ rằng vừa bắt đầu Phượng Khê đã tung tuyệt chiêu, hơn nữa còn là một tuyệt chiêu kỳ quái thế này, nên trong lúc nhất thời có hơi luống cuống tay chân.
Chẳng qua, cuối cùng hắn ta vẫn né được.
Hắn ta nở một nụ cười dữ tợn: “Phượng Khê, ngươi đã dùng tuyệt chiêu rồi, ta sẽ mở to mắt ra xem ngươi còn thủ đoạn gì nữa.”
Sau đó, hắn ta thấy Phượng Khê lại tung thêm một chữ “quỳ” nữa.
Lộ Tu Hàm: “…”
Sở dĩ tu vi hắn ta tăng tiến là nhờ có đan dược thúc đẩy, chứ không phải nhờ tu luyện, nên mới đến chữ “quỳ” thứ tư, hai đầu gối hắn ta đã bị nét chữ xuyên thủng, quỳ rạp trên mặt đất.
Phượng Khê thả mấy con yêu thú Kim Đan kia ra.
Nàng hếch cằm: “Các ngươi ăn hắn ta đi!”
Bầy yêu thú Kim Đan đưa mắt nhìn nhau, nàng có ý gì?
Bảo chúng ăn đồng đạo của nàng á?
Nàng điên rồi à?
Bởi không quá chắc chắn, nên chúng không dám nhúc nhích.
Lúc này, Phượng Khê nhìn về phía mấy người Mục Tử Hoài: “Tên xui xẻo Lộ Tu Hàm gặp phải bầy yêu thú Kim Đan, nên mới mất mạng. Các huynh cảm thấy có vấn đề gì không?”
Mấy người Mục Tử Hoài vẫn chưa kịp hồi phục tinh thần từ một chuỗi tuyệt chiêu của Phượng Khê, thì đã bị hành động thả yêu thú Kim Đan của nàng dọa sợ.
Giờ nghe thấy lời nàng nói, vẻ mặt họ lại càng đờ dẫn, tràn ngập vẻ khó tin.
Nàng có ý gì?
Nàng muốn mượn danh nghĩa yêu thú để g.i.ế.t Lộ Tu Hàm ư?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mục Tử Hoài cố bình tĩnh lại: “Phượng Khê, đúng là Lộ Tu Hàm có sai, nhưng dẫu sao đệ ấy cũng là đệ tử thân truyền của Hỗn Nguyên Tông bọn ta. Về công hay về tư, ta đều không thể trơ mắt làm ngơ.”
“Thế này đi, ta cam đoan với ngươi, sau khi thoát khỏi rừng Sương Mù, ta sẽ báo cáo toàn bộ đầu đuôi của chuyện này cho sư phụ, để sư phụ lấy lại công bằng cho ngươi. Ngươi thấy có được không?”
Ba người Mạc Tu Viễn cũng góp lời cầu xin.
Dù bình thường quan hệ của họ và Lộ Tu Hàm không được hòa thuận cho lắm, nhưng họ không thể làm ra loại chuyện thấy c.h.ế.t không cứu này được.
Vẻ mặt Phượng Khê trầm xuống: “Ta có thể nể mặt các huynh, nhưng ta sợ hắn nửa đường quấy rối.”
“Thế này đi, mỗi người các huynh đ.â.m hắn một nhát kiếm, để hắn không còn sức gây chuyện nữa, thì ta sẽ tha cho hắn.”