Xuyên Thành Thôn Nữ Xung Hỉ Nhà Đồ Tể

Chương 72: Thiếu niên giặt giũ.



 

Nghe vậy, động tác của thiếu niên cứng lại, quay đầu nhìn về phía Thường Lạp Nguyệt. Lạp Nguyệt sững sờ, nhận ra mình có chút quá vội vàng, đột ngột lên tiếng như vậy quả thực dễ khiến người khác sợ hãi.

 

“Thứ lỗi nhé, ta không cố ý làm ngươi sợ! Ta chỉ thấy trong thùng nước của ngươi có rong biển, thứ này không thể dùng để giặt y phục!” Thường Lạp Nguyệt ngượng ngùng nói.

 

Nghe vậy, thiếu niên ngẩn ra một lát rồi lắc đầu: “Đáng lẽ ra ta phải đa tạ tỷ tỷ mới đúng, bằng không ta đã làm sai việc rồi!”

 

“À, tên của ta là Thanh Phong!” Thiếu niên mỉm cười dịu dàng nói với Thường Lạp Nguyệt.

 

Thường Lạp Nguyệt nghe vậy, mỉm cười gật đầu: “Được, vậy từ nay về sau ta sẽ gọi ngươi là Thanh Phong nhé?”

 

Thường Lạp Nguyệt đặt đồ vật trong tay xuống, bắt đầu giặt giũ bên cạnh Thanh Phong.

 

“Tỷ tỷ trước đây hay giặt y phục lắm sao?” Thanh Phong nhìn động tác thuần thục của Thường Lạp Nguyệt hỏi.

 

Thường Lạp Nguyệt gật đầu: “Phải, trong nhà nghèo khó, mọi việc đều phải tự thân làm lấy mà thôi!”

 

Thực ra mà nói, cuộc sống trong sơn trại cũng không tệ. Nếu có thể đưa gia đình đến cùng thì còn tốt hơn, thoát khỏi điều kiện sống bức bách như ở thôn làng.

 

Nhưng thôn làng cũng có cái hay của nó: yên tĩnh, thuần phác, và an tâm!

 

“Thanh Phong, ngươi lớn lên ở sơn trại này sao?” Thường Lạp Nguyệt vừa giặt vừa hỏi.

 

Thanh Phong gật đầu: “Ta cũng không rõ, nhưng từ khi ta bắt đầu nhớ chuyện thì ta đã ở đây rồi.”

 

“Vậy ngươi chưa từng nghĩ đến việc rời khỏi sơn trại, ra ngoài xem thử sao? Thế giới bên ngoài hoàn toàn khác với sơn trại này đấy!” Thường Lạp Nguyệt hiếu kỳ hỏi.

 

“Thế giới bên ngoài?” Thanh Phong ngẩn người lặp lại.

 

Hắn không biết thế giới bên ngoài như thế nào, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện rời đi, bởi vì khi còn bé, cha nương đã nói rằng người bên ngoài sơn trại đều là hồng thủy mãnh thú, chỉ biết bắt nạt và hành hạ họ mà thôi.

 

Vì vậy Thanh Phong vẫn luôn không có hứng thú với bên ngoài. Thường Lạp Nguyệt không hề hay biết những rối rắm trong lòng thiếu niên lúc này, nàng cứ thế tự mình nói tiếp.

 

“Bên ngoài có đủ loại món ăn, đủ loại đồ chơi. Hơn nữa, có người tốt cũng có kẻ xấu, thật ra cũng rất giống với nhiều nơi trong sơn trại. Nhưng mà nơi đó rộng lớn hơn, trò vui cũng nhiều hơn, tuy khó khăn là điều không tránh khỏi, nhưng niềm vui cũng không hề ít!”

 

Thường Lạp Nguyệt chưa từng ra ngoài chơi đùa t.ử tế, cũng không thể nói ra danh lam thắng cảnh hay địa điểm đặc biệt nào, chỉ có thể nói sơ qua đôi chút.

 

Thế nhưng, dù chỉ là một vài lời mô tả thoáng qua, đôi mắt của Thanh Phong vẫn sáng lên.

 

“Đáng tiếc, ta thấy người trong sơn trại căn bản không ai ra ngoài cả, muốn đi ra cũng không biết phải đợi đến bao giờ!”

 

Nói được nửa chừng, Thường Lạp Nguyệt đột nhiên thở dài nói.

 

Cho đến bây giờ Thường Lạp Nguyệt vẫn chưa thể hiểu Tần Minh đưa nàng về đây vì lý do gì. Nếu nói có mục đích, tại sao lại chỉ để nàng làm việc trong nhà bếp?

 

Nếu nói không có mục đích, chẳng phải nên hoặc là mặc kệ không hỏi han, hoặc là một đao… khụ khụ, làm cái đó rồi sao?

 

Nghĩ mãi không thông, Thường Lạp Nguyệt chỉ nghĩ mình phải tìm cách khác để ra khỏi núi thôi.

 

“Tỷ tỷ muốn rời đi sao?” Thanh Phong nhìn Thường Lạp Nguyệt đang thất thần, suy nghĩ rồi hỏi.

 

“Phải, muốn rời đi. Tướng công của ta vẫn đang chờ ta đi tìm chàng mà!” Thường Lạp Nguyệt nghe vậy, không chút do dự gật đầu.

 

“Tướng công?” Trong mắt Thanh Phong chợt lóe lên một tia gì đó, hắn khẽ nói.

 

Thường Lạp Nguyệt gật đầu: “Tướng công của ta là người vô cùng lương thiện, chất phác thật thà, đối nhân xử thế đôn hậu, hơn nữa còn đối xử với ta rất tốt!”

 

Nghĩ đến Tào Chính, nghĩ đến những chuyện nhỏ nhặt hai người từng trải qua, khóe mắt và chân mày Thường Lạp Nguyệt đều ánh lên ý cười.

 

“Thật ra cũng không phải là không thể!” Thanh Phong suy nghĩ một lát rồi nói với Thường Lạp Nguyệt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghe vậy, đôi mắt Thường Lạp Nguyệt sáng rực lên, nàng nhìn Thanh Phong kích động hỏi: “Thanh Phong, ngươi có biết cách nào để ra ngoài không?”

 

Thanh Phong gật đầu: “Phải, nhưng ta cũng không chắc có thể thành công!”

 

Hôm nay trong sơn trại sẽ đưa một nhóm bách tính vô tội xuống núi, vốn là do Nhị đương gia sai người bắt về. Ban đầu hắn muốn lợi dụng bọn họ để đòi tiền người nhà, nhưng sau khi Tần Minh phát hiện, không nói hai lời liền muốn tiễn những người này đi.

 

Hà Trí vẫn chưa chịu khuất phục, muốn làm lớn chuyện, nhưng không hiểu vì sao, đột nhiên lại trở nên an phận.

 

Nghe lời Thanh Phong nói, Thường Lạp Nguyệt càng thêm kích động, không ngờ lại trùng hợp đến thế, lại có cơ hội xuống núi.

 

“Tuyệt vời quá! Chỉ cần có thể xuống núi, ta sẽ tiếp tục đi về phía biên quan!” Thường Lạp Nguyệt phấn khích nói.

 

Chỉ là, nên mượn cơ hội này ra đi bằng cách nào đây?

 

Thường Lạp Nguyệt có chút đau đầu. Thanh Phong thấy vậy, mím môi nói: “Tỷ tỷ, hay là tỷ tỷ mang ta đi cùng nhé? Nếu tỷ tỷ đồng ý mang ta đi, ta sẽ nghĩ cách để hai chúng ta cùng rời khỏi, được không?”

 

“Được!” Thường Lạp Nguyệt gật đầu thật mạnh.

 

Mọi chuyện cứ thế được quyết định. Bởi vì thời gian xuống núi được định vào lúc chiều tối, nên bọn họ có cả một ngày để chuẩn bị.

 

Thường Lạp Nguyệt không biết Thanh Phong định đi đường nào, chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi, cho đến chiều tối thì Thanh Phong mang hai bộ y phục của người thường đến.

 

“Đây là y phục ta vất vả lắm mới tìm được, tỷ tỷ, chúng ta mau thay đi!”

 

Hai người thay y phục xong, Thanh Phong lại dẫn Thường Lạp Nguyệt đến bên cạnh căn phòng giam giữ những người bị bắt kia.

 

“Tỷ tỷ, bên trong chính là nơi giam giữ họ, còn đây là nơi ở của đám người hầu, lát nữa họ cũng sẽ cùng rời đi!” Thanh Phong khẽ giải thích.

 

Nghe vậy, Thường Lạp Nguyệt gật đầu, hai người tốn chút sức lực mới cuối cùng lẻn được vào phòng của đám người hầu.

 

Đến tối, người trong sơn trại đến dẫn những người này đi. Thường Lạp Nguyệt và Thanh Phong trát mặt mũi đen nhẻm, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ ban đầu, vì vậy nhất thời cũng không ai nhận ra bọn họ.

Hạt Dẻ Nhỏ

 

Vì ở cửa ra khỏi núi có trận pháp, nếu không biết cách đi, cứ đi lung tung sẽ bị nhốt lại.

 

Thường Lạp Nguyệt cẩn thận đi theo những người phía trước, một trái tim cứ treo ngược lên tận cuống họng.

 

Nhìn thấy sắp ra khỏi sơn trại rồi, trên mặt Thường Lạp Nguyệt cuối cùng cũng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, nhưng, giây phút tiếp theo một giọng nói từ phía sau vang lên.

 

“Khoan đã!”

 

Thường Lạp Nguyệt cứng đờ, vội vàng cúi thấp đầu xuống!

 

Tần Minh nhanh chóng đi tới, liếc nhìn đám người mấy chục người, sắc mặt vô cùng khó coi.

 

“Ra đây! Đừng để ta nói lần thứ hai!” Tần Minh nhìn đám đông, lạnh lùng nói.

 

“Hắn ta đang nói gì vậy?” Một nam nhân thì thầm với vẻ khó hiểu.

 

“Không biết nữa, xem ra là đang tìm người!” Người bên cạnh lắc đầu.

 

“Ta đếm đến ba, nếu còn không chịu ra, thì hôm nay tất cả mọi người ở đây đều đừng hòng rời đi!” Tần Minh thấy không ai bước ra, nhíu mày thật chặt, nói lại lần nữa.

 

“Một!”

 

“Hai!”

 

Xung quanh bỗng chốc im lặng, trái tim Thường Lạp Nguyệt như nhảy ra khỏi cổ họng, tiếng tim đập nhanh đến mức nàng có thể nghe rõ, thậm chí cảm thấy nó sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

 

“Đại đương gia! Xin lỗi, ta không nên nảy sinh ý nghĩ muốn rời khỏi sơn trại!” Ngay khi Thường Lạp Nguyệt chuẩn bị mở miệng, Thanh Phong trong đám đông đột nhiên kéo nàng lại, sau đó giơ tay lên và nói.