Xuyên Thành Thôn Nữ Xung Hỉ Nhà Đồ Tể

Chương 27: Gây Sự (2).



 

“Vương thị, con trai ngươi vẫn còn trong ngục nha môn, ngươi còn không biết kiềm chế, là muốn vào đó bầu bạn với hắn sao!"

 

Phủ doãn Chu Hữu Tài nhìn người phụ nữ nói.

 

Nghe vậy, người phụ nữ cười gượng gạo, nịnh nọt nói: "Đại nhân, lần này thật sự không phải lỗi của tiểu phụ nhân, là nha đầu này..."

 

"Đại nhân, phàm là chuyện gì cũng có trước có sau, vị đại nương này liên tục chiếm chỗ bày hàng của ta, rõ ràng là cố ý gây sự! Xin đại nhân làm chủ!"

 

Thường Lạp Nguyệt không hề sợ hãi nói.

 

Hai người tranh cãi không dứt, cuối cùng các nha dịch đã nói rõ tình hình, cũng chẳng có khúc mắc gì, Phủ doãn trực tiếp quở trách người phụ nữ vài câu, rồi cho cả hai về.

 

Ngoài cửa nha môn, Thường Lạp Nguyệt lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ, mỉa mai nói: "Người làm trời nhìn, đại nương sau này bớt vô lý gây chuyện là tốt rồi, nếu không, việc ác làm nhiều, ắt sẽ gặp báo ứng!"

 

Người phụ nữ rõ ràng không phục, nhưng lại không có cách nào, muốn tranh cãi với Thường Lạp Nguyệt, nhưng lại bị Chu Hữu Tài cảnh cáo trước đó! Chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng Thường Lạp Nguyệt rời đi!

Hạt Dẻ Nhỏ

 

Bị làm náo loạn một phen như vậy, việc kinh doanh hôm nay coi như hỏng bét rồi. Thường Lạp Nguyệt trong lòng phẫn nộ, nhưng cũng chỉ có thể vác đồ về nhà.

 

"Nương tử, sao nàng..." Tào Chính nửa đường gặp Thường Lạp Nguyệt, lật đật chạy tới trước mặt nàng, lời còn chưa nói xong đã bị nàng ôm chầm lấy!

 

"Tướng công, có người ức h.i.ế.p ta!"

 

Kiên cường suốt cả ngày, nhìn thấy Tào Chính thì bao nhiêu ủy khuất trong lòng đều trào ra, Thường Lạp Nguyệt ôm Tào Chính, nước mắt tí tách rơi xuống!

 

Tào Chính nhất thời luống cuống tay chân, nhưng Thường Lạp Nguyệt chỉ khóc, khiến chàng chỉ có thể cuống quýt lo lắng.

 

Đợi đến khi Thường Lạp Nguyệt khóc xong, liền không thấy ủy khuất nữa, có chút ngượng ngùng lùi ra.

 

"Nương tử, ai ức h.i.ế.p nàng, nàng nói với ta, ta đi giúp nàng giáo huấn hắn!" Tào Chính thở phào một hơi, lúc này mới hỏi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tào Chính, Thường Lạp Nguyệt đột nhiên cảm thấy không còn ủy khuất gì nữa.

 

Đợi Thường Lạp Nguyệt kể lại sự tình từ đầu đến cuối cho Tào Chính nghe, Tào Chính tức giận không thôi.

 

Thường Lạp Nguyệt không muốn gây chuyện, trái lại còn bắt đầu khuyên giải chàng!

 

Nha môn đã ra mặt giải quyết, bọn họ không nên tiếp tục cố chấp.

 

Hơn nữa, Thường Lạp Nguyệt hiểu rằng, làm ăn buôn bán, luôn sẽ gặp phải các loại phiền toái. Mặc dù không hiểu vì sao người phụ nữ kia lại nhằm vào nàng, nhưng tuyệt đối không phải vô cớ!

 

Trong đầu đột nhiên lóe lên khuôn mặt của Lý lão bản, Thường Lạp Nguyệt lắc đầu, lại cảm thấy không thể nào.

 

May mắn là thời tiết không nóng, thịt ướp để vài ngày cũng không hỏng, ngày hôm sau Thường Lạp Nguyệt tiếp tục vác chỗ thịt ướp chưa bán được ra khỏi núi.

 

Tào Chính có ý muốn đi cùng, nhưng vẫn bị Thường Lạp Nguyệt từ chối.

 

Những chuyện này nàng luôn phải tự mình đối mặt, nếu không thể tự lập một mình, sau này làm sao có thể tách ra làm ăn riêng được!

 

Sở dĩ nhìn thấy Tào Chính lại bật khóc, chẳng qua là khoảnh khắc yếu đuối của tiểu nữ nhân bộc phát, nhất thời có chút không kiểm soát được mà thôi.

 

Tuy nhiên, điều Thường Lạp Nguyệt không hề hay biết, là phía sau nàng không xa, có một bóng dáng vẫn luôn cẩn thận theo dõi nàng!

 

Đến vị trí bày hàng ở chợ, Thường Lạp Nguyệt trước tiên nhìn quanh một lượt, không thấy bóng dáng người phụ nữ hôm qua, không khỏi thở phào nhẹ nhõm!

 

Việc kinh doanh tiếp tục diễn ra, may mắn là cũng không bị ảnh hưởng gì vì chuyện ngày hôm qua.

 

Ngày thường Thường Lạp Nguyệt đối xử với các chủ quầy hàng xung quanh khá tốt, luôn mang theo một chút đồ ăn nhỏ mời mọi người cùng nếm thử, nên ai nấy cũng đều quý mến nàng.

 

Thấy nàng trở về bình an vô sự, từng người một đều hỏi han quan tâm!