Xuyên thành nữ phụ xinh đẹp trong truyện mạt thế, được nam chính cưng chiều đến nghiện.

Chương 14



“Tôi tên là Tô Ý.”

Nhìn chằm chằm vào bông hoa nhỏ trắng muốt vài giây, Tô Ý dường như đang suy tư điều gì đó.

Nhớ lại trong toàn bộ cốt truyện, loại dị năng này hình như khá hiếm.

Ừm, cô thích nhất là những thứ độc nhất vô nhị!

Vệ sĩ tạm thời này có vẻ không tệ.

“Vậy ngày mai đến trung tâm thương mại, trông cậy vào anh đấy. Tôi muốn dòng màu đỏ rượu nhé!”

Tô Ý rất thân thiện vỗ nhẹ vai Lâu Thượng, người vẫn còn ngồi xổm trên mặt đất.

Cô quyết định không truy cứu chuyện hắn đề xuất thuốc nhuộm màu xanh nữa.

“Anh muốn ăn cùng tôi không?”

Đối với những người mình công nhận, Tô Ý luôn hào phóng. Vì vậy, trước khi khởi hành đến trung tâm thương mại vào ngày mai, cô không ngại chia sẻ một chút thức ăn.

“Ưm… ưm?”

Lâu Thượng nhìn nụ cười nhẹ nhàng làm lộ ra má lúm đồng tiền của cô công chúa nhỏ, trong lòng bỗng chốc choáng váng. Trời ạ, cô gái này cười lên thật đáng yêu. Lại còn mời hắn ăn nữa chứ!

Tuy nhiên, chưa kịp vui mừng được bao lâu, Lâu Thượng chợt nhận ra mình không mở miệng được vì đã bị phong ấn từ trước. Đúng là sét đánh ngang tai, đau khổ không gì sánh bằng!

“Ưm… ưm…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Nghe thấy mấy tiếng rên rỉ ậm ừ, Tô Ý mới nhớ ra mình đã dán bùa câm miệng lên hắn. Nhìn biểu cảm như trời sập của Lâu Thượng, cô hơi áy náy, vội vàng gỡ bỏ bùa chú.

Không sao, không có gì to tát cả.

Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.

Mãi cho đến khi ngồi vào bàn ăn, đối diện với bàn đầy thức ăn vẫn chưa bị động đến bao nhiêu, Lâu Thượng mới run rẩy mở miệng ra được.Thật tốt, anh vẫn còn có thể nói chuyện, ăn uống, miệng vẫn hoạt động bình thường…

Suýt nữa thì tưởng hệ cơ bắp hoặc hệ thần kinh của mình gặp vấn đề, anh sắp trở thành người “câm” thật rồi…

Cuối cùng cũng được ăn một miếng sườn, Lâu Thượng mừng rơi nước mắt. Khi ánh mắt rơi xuống vết thương trên tay Tô Ý, anh ngẩn người.

“Ơ, em gái Tô Ý, tay em sao thế? Hay là em băng bó trước đi?”

Chẳng lẽ bị zombie cắn?

Nhưng nghĩ lại, người bị cắn thì thường biến dị rất nhanh, mà anh ở đây lâu vậy rồi cũng không thấy cô ấy có gì bất thường.

Ừm, chắc là… không sao đâu nhỉ?

“À, bị con quái vật xấu xí bên ngoài cắn một phát, nhưng hộp y tế ở phòng y tế trên lầu.”

Tô Ý chẳng mấy bận tâm, ngoài việc vết thương trông hơi xấu và đau khi dùng lực thì cũng không có gì nghiêm trọng.

Băng bó á?

Cô không biết làm đâu!

Thực ra vết thương đã được cầm m.á.u và khử trùng rồi, thật sự không có vấn đề gì lớn.

Sau khi lục lại ký ức của nguyên chủ, cô mới phát hiện ra trên lầu còn có một phòng y tế gia đình khá lớn.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com