Vu Xuân Miêu vốn là người mạnh mẽ, thế nhưng càng được mọi người quan tâm, nàng lại càng không thể khống chế được cảm xúc. Nước mắt rơi lã chã, nhanh hơn cả tay Tề Trung lau.
Trái tim Tề Trung như bị đá tảng đè nặng, thấy Vu Xuân Miêu chỉ biết khóc chứ không nói, trong lòng vừa xót xa lại vừa sốt ruột, không kìm được thúc giục:
“Nàng nói đi, có chuyện gì không thể nói cho ta nghe sao?”
Vu Xuân Miêu làm sao có thể nói ra những điều đó? Lẽ nào lại nói bản thân vốn không thuộc về thế giới này, tuổi thực đã hai mươi tám, chỉ là một linh hồn mượn thân xác của người khác mà sống tiếp?
Tề Vinh thấy Vu Xuân Miêu khóc, cũng rưng rức theo:
“Tẩu tử là nhớ nương mình, giống như đệ nhớ phụ thân vậy.”
Tề Nguyên vội vàng kéo đệ đệ vào lòng an ủi.
Tề Trung nhẹ nhàng nâng cằm Vu Xuân Miêu, nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng dịu dàng:
“Nàng là vì nhớ nương sao?”
Nàng không nói, chỉ gật đầu. Đây là cái cớ duy nhất nàng có thể bám vào.
Tề Trung dịu dàng vuốt mấy sợi tóc lòa xòa bên má nàng:
“Nương nàng không còn, nhưng trong nhà này, ai ai cũng xem nàng là người thân cả. Nếu có chuyện gì, đừng lén lút khóc một mình. Sau này, có tâm sự phải nói cho ta biết.”
Nói xong, Tề Trung liếc mắt ra hiệu cho Tề Nguyên. Tề Nguyên hiểu ý, liền kéo tiểu đệ ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa lại.
Mèo Dịch Truyện
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Tề Trung ôm nàng vào lòng, giọng đầy áy náy:
“Có phải trong nhà này ai đối đãi với nàng chưa tốt? Là ta, hay là Vinh nhi, hoặc Nguyên nhi làm gì khiến nàng không vui?”
Gần đây Vu Xuân Miêu luôn tránh mặt, điều này khiến Tề Trung không khỏi nghĩ ngợi.
Vu Xuân Miêu dụi đầu vào n.g.ự.c hắn, nức nở đáp:
“Không phải… là vì các người đối tốt với ta, nên ta càng nhớ nương mình. Đặc biệt là nương, mấy ngày nay lại để ta ngủ cùng, khiến ta như được trở về thuở còn nhỏ, có nương ở bên cạnh.”
Nghe xong, lồng n.g.ự.c Tề Trung nhói lên từng trận. Ngày trước nghe mẫu thân kể về quá khứ của nàng, hắn cũng chỉ cảm khái đôi chút. Nay tự mình chứng kiến sự uất ức này, nỗi đau ấy dường như hiện lên trước mắt. Mỗi tiếng nức nở của nàng, như từng mũi kim châm thẳng vào tim hắn.
Tề Trung ôm nàng càng chặt, dịu giọng hỏi:
“Nếu vậy, ta nên làm gì để nàng thấy dễ chịu hơn?”
Bị hỏi như vậy, trong đầu Vu Xuân Miêu bất giác hiện lên hình ảnh vò rượu Nhị Oa Đầu cay nồng.
“Ta muốn uống rượu.” Nàng khàn giọng nói.
Từ trước đến nay, rượu luôn là tri kỷ của nàng – khi buồn, khi vui, khi cô quạnh, đều dùng đến rượu để giãi bày.
Nghe nàng nói vậy, Tề Trung không khỏi kinh ngạc. Hắn vốn có một vò rượu, nhưng là thứ mạnh, ngay cả hắn cũng chỉ dám uống chút ít. Giờ Vu Xuân Miêu đang yếu như vậy, lỡ uống vào lại có chuyện thì biết làm sao?
Vu Xuân Miêu chờ mãi chưa thấy hắn đáp, khẽ ngước mắt nhìn, nước mắt vẫn chưa khô, lại hỏi nhỏ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chàng không có rượu sao? Loại dùng nấu ăn cũng được…”
Đôi mắt trong veo ướt át ấy khiến lòng Tề Trung như tan ra. Giờ phút này, dù Vu Xuân Miêu có muốn sao trên trời, hắn cũng nguyện vì nàng mà hái xuống.
“Có rượu. Nhưng rượu nhà ta mạnh lắm, nàng uống ít thôi.” Tề Trung dịu giọng dặn.
Chỉ tay về chiếc tủ cạnh bàn sách:
“Trong tủ có một vò nhỏ màu vàng.”
Vu Xuân Miêu lập tức đi lấy, quả nhiên thấy một vò rượu dán giấy đỏ đã phai, nét bút cứng cáp: “Mãn Nhĩ Quyền”.
Nàng lấy một bát nhỏ, tráng qua nước thuốc, rồi rót đầy rượu.
Tề Trung vội dặn:
“Nàng chỉ nên uống nửa bát thôi, loại rượu này phụ thân ta mang về từ quân doanh, vô cùng cay nồng, năm xưa ta mới uống hai chén đã say li bì cả ngày đấy.”
Vu Xuân Miêu khoát tay cười:
“Chàng cứ yên tâm, tửu lượng của ta cũng không tệ đâu.”
Nói đoạn, nàng dốc một ngụm lớn vào miệng.
Chưa kịp nuốt, vị cay đã xộc thẳng lên mũi, suýt chút nữa nàng ho sặc sụa. Nhưng rượu đã vào miệng, làm sao có thể phun ra được, đành cố sức nuốt xuống.
Tề Trung thấy thần sắc nàng biến đổi, có phần hối hận đã đồng ý cho nàng uống.
“Thế nào, còn chịu nổi không?” Tề Trung hỏi nhỏ.
Vu Xuân Miêu cố cười, khàn giọng:
“Rượu này… quả là mạnh mẽ vô song.”
Nói rồi, nàng không cam lòng, lại uống thêm một ngụm nữa.
Chẳng mấy chốc, men rượu đã dâng lên, bụng như lửa đốt, n.g.ự.c như có quyền cước đánh loạn, khiến nàng phải dừng lại, hai tay ôm n.g.ự.c mà hít thở.
Chỉ một lát sau, men rượu đã khiến đầu óc Vu Xuân Miêu chếnh choáng. Người ta một khi đã say, trong lòng thường nhớ lại chuyện xưa, những chuyện đau lòng đều ùa về.
Nàng loạng choạng đi tới bên giường, nhìn Tề Trung, lẩm bẩm:
“Chàng biết không, nương của ta… nương của ta c.h.ế.t oan uổng lắm…”
Tề Trung đỡ lấy nàng, nhẹ giọng hỏi:
“Nương nàng làm sao?”
Vu Xuân Miêu nhắm mắt lắc đầu, nước mắt lại trào ra, cất giọng uất nghẹn:
“Cái lão Vu Đại Mã kia, cả đời chỉ biết đánh bạc, nợ nần chồng chất. Nương ta nghe hắn muốn bán người vào kỹ viện, nên đã nhảy sông tự vẫn. Nương của ta… là người tốt nhất trên đời này… Người không đáng chết… không đáng chết…”
Tề Trung nghe đến đó, lòng đau như cắt, chỉ biết dịu dàng vỗ về lưng nàng:
“Phải, nương nàng là người tốt, không ai đáng chịu cảnh ấy. Nàng có chỗ nào khó chịu, hãy tựa vào ta, ta sẽ luôn ở bên nàng.”