Xuyên Thành Mẹ Kế Đại Lão – Bảo Bối, Gọi Ta Một Tiếng Mẫu Thân!

Chương 19



Những ngày sau đó, Lê Diễm và năm đứa con sống trong sự cảnh giác cao độ. Tề Trạm liên tục báo tin về những hành động đáng ngờ của Thừa tướng phu nhân. Bà ta thường xuyên ra vào những nơi bí mật, gặp gỡ những người lạ mặt, và âm thầm chuẩn bị cho một kế hoạch nào đó.

Lê Diễm cố gắng tìm hiểu xem Thừa tướng phu nhân đang âm mưu điều gì, nhưng bà ta quá kín tiếng. Cô chỉ biết rằng bà ta đang nhắm vào cô và các con.

Trong lúc tình hình đang căng thẳng, một tin đồn bất ngờ lan truyền khắp kinh thành: Thừa tướng – vị chiến thần lừng lẫy một thời – người được cho là đã tử trận ở biên cương, có thể vẫn còn sống!

Tin đồn này khiến cả triều đình chấn động. Nếu Thừa tướng thực sự còn sống, thì mọi chuyện sẽ thay đổi hoàn toàn. Quyền lực của Thừa tướng phu nhân sẽ bị lung lay, và Lê Diễm có thể sẽ được giải oan.

Tuy nhiên, Lê Diễm không quá tin vào tin đồn này. Cô biết rằng Thừa tướng đã mất tích ở biên cương từ rất lâu rồi. Khả năng ông ta còn sống là rất thấp.

Dù vậy, cô vẫn cảm thấy một tia hy vọng lóe lên trong lòng. Nếu Thừa tướng thực sự còn sống, thì mọi chuyện có thể sẽ tốt đẹp hơn.

Cô quyết định tìm hiểu thêm về tin đồn này. Cô nhờ Tề Trạm thu thập thông tin về Thừa tướng, và tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy ông ta vẫn còn sống.

Trong lúc Tề Trạm đang thu thập thông tin, Lê Diễm bắt đầu để ý đến bức họa của Thừa tướng được treo trong phòng khách. Bức họa này được vẽ rất chi tiết, thể hiện rõ vẻ uy nghiêm và khí phách của ông.

Trước đây, Lê Diễm chưa từng quan tâm đến bức họa này. Cô chỉ coi nó như một vật trang trí bình thường. Nhưng bây giờ, cô lại cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ, muốn tìm hiểu về người đàn ông trong bức họa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cô thường xuyên đứng trước bức họa, ngắm nhìn khuôn mặt của Thừa tướng. Cô cố gắng tìm kiếm bất kỳ manh mối nào có thể giúp cô giải đáp những bí ẩn xung quanh ông.

Cô nhận thấy rằng Thừa tướng có một đôi mắt rất sắc bén và thông minh. Đôi mắt ấy dường như có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ và cảm xúc của người khác.

Cô cũng nhận thấy rằng Thừa tướng có một nụ cười rất ấm áp và chân thành. Nụ cười ấy dường như có thể xoa dịu mọi nỗi đau và muộn phiền.

Càng ngắm nhìn bức họa, Lê Diễm càng cảm thấy một sự quen thuộc kỳ lạ. Cô cảm thấy như mình đã từng gặp Thừa tướng ở đâu đó, hoặc đã từng biết ông từ rất lâu rồi.

Một buổi tối, Lê Diễm đang ngồi ngắm bức họa của Thừa tướng thì Tề Trạm bước vào.

"Mẫu thân. " cậu bé nói, giọng nghiêm trọng. "Con có một tin quan trọng muốn báo cho người."

"Chuyện gì vậy?" Lê Diễm hỏi, lo lắng.

"Con đã tìm hiểu được thông tin về Thừa tướng. " Tề Trạm đáp. "Con phát hiện ra rằng trước khi mất tích, Thừa tướng đã gửi một bức thư mật cho một người bạn thân của ông."

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com