Quý Đăng Khoa ôm bụng bị vấp một cách bất ngờ, cả người ngã ngửa ra đất.
Nhị Bảo như một viên pháo nhỏ nhanh chóng xông lên, trực tiếp cưỡi lên cổ Quý Đăng Khoa, vung nắm đ.ấ.m đ.á.n.h túi bụi vào mặt hắn.
Đại Bảo và Tam Bảo mỗi người giữ một tay của Quý Đăng Khoa, Lục Viễn cũng xông lên ngồi đè lên chân hắn.
Xuân Lai thấy vậy kêu lên một tiếng “Ôi chao”, miệng nói: “Thiếu gia cẩn thận”, rồi nhanh chóng đặt hộp đồ ăn xuống đất, tiến lên giúp đè c.h.ặ.t c.h.â.n Quý Đăng Khoa.
Tuệ Bảo thấy vậy cũng xông lên, vừa “oa nha nha” la to vừa nhắm vào mặt Quý Đăng Khoa rắc một nắm bột t.h.u.ố.c không rõ tên.
Mấy tiểu gia hỏa phản ứng cũng nhanh, vừa thấy tiểu muội nhà mình vung móng vuốt nhỏ xông tới, mấy đứa nhanh chóng tránh sang một bên.
Dù sao thì tiểu muội không biết lại nghiên cứu ra thứ kỳ quái gì nữa, bọn họ không muốn bị vạ lây.
Mặc dù Lục Viễn và Xuân Lai phản ứng chậm hơn nửa nhịp, nhưng họ ngày nào cũng ở cùng mấy tiểu gia hỏa nên cũng biết sự đáng sợ của Tuệ Bảo, vì vậy họ cũng tránh kịp thời.
Quý Tử Chiêm và Mẹ Quý vốn muốn xông lên giúp đỡ, nhưng có Quý Lãnh Nguyệt ngăn chặn, họ căn bản không thể đến gần được mấy đứa nhỏ, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhi tử mình bị đánh.
Đợi đến khi Quý Đăng Khoa vừa gào thét vừa bò dậy từ dưới đất, Quý Lãnh Nguyệt đột nhiên cũng cảm thấy có chút đồng tình với hắn.
Chỉ vì cái khuôn mặt của hắn đã hoàn toàn biến dạng, không còn có thể gọi là mặt người được nữa.
Tuệ Bảo kiêu ngạo chống hai tay lên cái eo thịt mỡ nhỏ bé của mình, ưỡn cái bụng tròn vo ra, “Nương, người xem hắn có giống con cóc ghẻ không? Đây là Bột Cóc mới được Tuệ Bảo nghiên cứu đó nha, Người trúng Bột Cóc của Tuệ Bảo toàn thân sẽ mọc mụn cóc lớn, còn kêu ‘quạc quạc quạc’ nữa đó ~!”
Tuệ Bảo vừa dứt lời, Quý Đăng Khoa nghe thấy tiếng mình gọi “cha mẹ” biến thành “quạc quạc”, kinh hãi đến mức đôi mắt bị đ.á.n.h sưng húp thành một đường chỉ lại mở to ra thêm nhiều phần.
“Ha ha ha ha ha......”
Mấy tiểu gia hỏa nghe lời Tuệ Bảo nói đều cười phá lên.
Quý Lãnh Nguyệt xoa xoa đầu nhỏ của Tuệ Bảo, giơ ngón cái lên, “Tuệ Bảo giỏi lắm!”
Tuệ Bảo lắc lắc cái đầu nhỏ của mình, hai búi tóc nhỏ trên đầu cũng run rẩy theo, chiếc chuông bạc buộc trên đó phát ra tiếng kêu giòn tan khe khẽ.
“Đương nhiên rồi, Tuệ Bảo là giỏi nhất!”
“Nghiệt chướng! Ngươi cứ đứng trơ mắt nhìn mấy súc sinh nhỏ này ức h.i.ế.p huynh trưởng ngươi sao?!”
Quý Lãnh Nguyệt từ từ siết chặt năm ngón tay lại hướng về phía Quý Tử Chiêm, các khớp ngón tay phát ra tiếng “rắc rắc” khe khẽ.
“Nếu ngươi còn dám để ta nghe thấy ngươi mắng c.h.ử.i con cái của ta, ta sẽ không đ.á.n.h ngươi, nhưng ta sẽ đ.á.n.h Quý Đăng Khoa. Ta sẽ phế cả hai tay hai chân của hắn, biến hắn thành một phế nhân, ta muốn xem, một phế nhân làm sao đi thi khoa cử.”
“Ngươi! Ngươi ngươi ngươi......!”
Mẹ Quý: “Lãnh Nguyệt à, con đừng náo nữa, nương biết ca ca con và cha con đề nghị bán con là không đúng, nhưng bọn họ chẳng phải cũng nghe lời ta, không bán con cho viên ngoại kia sao? Phải biết rằng viên ngoại kia ra giá năm mươi lượng bạc đấy, nhiều hơn gấp bội số tiền bà bà con đã trả. Thực ra cha con và ca ca con vẫn còn thương con.”
Quý Tử Chiêm “hừ” một tiếng, “Nó đâu có hiểu được nỗi khổ của chúng ta khi làm cha làm mẹ.”
“Cho nên các ngươi bán ta cho người ta làm góa phụ, ta còn phải cám ơn các ngươi sao?”
Mẹ Quý: “Nhưng ta nghe nói bà bà con là người tốt, hơn nữa hiện tại con chẳng phải cũng rất thích mấy đứa trẻ và sống rất tốt sao? Lãnh Nguyệt à, nếu con thực sự không muốn tiếp tục ở lại cái nhà kia làm góa phụ, con càng nên giúp đỡ ca ca con. Chỉ cần đợi hắn thi đỗ Cử nhân làm quan, thì việc con muốn rời khỏi cái nhà kia chẳng phải chỉ là một lời nói của ca ca con thôi sao? Đến lúc đó nương sẽ bảo ca ca con tìm cho con một nhà tốt mà gả đi, con thấy thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mẹ Quý vừa dứt lời, Quý Lãnh Nguyệt đã nghe thấy Tuệ Bảo gào lên một tiếng.
“Ô oa a , , ”
“Mẹ, mẹ đừng bỏ rơi Tuệ Bảo, đừng lấy chồng mà , , ! Tuệ Bảo không muốn không có mẹ!”
Nhị Bảo cũng vành mắt hơi đỏ đi đến bên cạnh Quý Lãnh Nguyệt kéo kéo vạt váy của nàng.
“Ngươi đừng lấy chồng, trước kia ngươi đối xử không tốt với bọn ta, ta cũng hận ngươi, nhưng ta hiện tại là thật lòng coi ngươi là mẹ của ta, sau này lớn lên ta kiếm tiền hiếu kính ngươi, ngươi đừng nghe lời kẻ xấu này, được không?”
Đại Bảo và Tam Bảo mặc dù không nói gì, nhưng vành mắt hai tiểu gia hỏa cũng hơi đỏ hoe nhìn Quý Lãnh Nguyệt.
Quý Lãnh Nguyệt nhìn thấy biểu hiện của mấy đứa nhỏ, đột nhiên cảm thấy mãn nguyện.
Huống hồ, nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện lấy chồng, nguyên nhân lớn nhất khiến nàng sẵn lòng ở lại Lục gia là vì mấy đứa trẻ, cộng thêm việc chồng đã c.h.ế.t rồi.
Con cái đã có đủ, cần gì thêm cái tên đàn ông thối tha nữa?
Quý Lãnh Nguyệt xoa đầu Nhị Bảo, cúi người ôm lấy cái móc treo nhỏ đang bám trên chân nàng.
Nàng lấy khăn tay từ trong lòng ra lau đi những hạt kim đậu của Tuệ Bảo, hôn lên má nhỏ của nàng rồi nói: “Mẹ khi nào nói muốn lấy chồng rồi, mẹ có các con là đủ rồi, tuyệt đối không lấy chồng. Nhưng nếu các con lớn lên mà không hiếu thuận, mẹ sẽ không cần các con nữa.”
Tuệ Bảo vội ôm chặt lấy cổ Quý Lãnh Nguyệt, dùng cái đầu nhỏ lông xù cọ cọ vào hõm vai nàng.
Giọng nói nghèn nghẹn: “Tuệ Bảo là bé ngoan, sau này sẽ hiếu thuận với mẹ, nếu anh cả bọn họ mà dám bất hiếu với nương, Tuệ Bảo sẽ cho bọn họ uống t.h.u.ố.c độc, hừ hừ!”
Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo: “......”
Đại Bảo, Tam Bảo: “Nương, bọn con cũng đều là con ngoan, sau này bọn con còn muốn kiếm Cáo mệnh phu nhân cho nương.”
Nhị Bảo: “Nương, con sau này sẽ kiếm thật nhiều tiền, đều cho nương tiêu.”
“Lãnh Nguyệt......”
Mẹ Quý còn muốn nói gì đó, Quý Lãnh Nguyệt đã lạnh lùng ngắt lời bà ta.
Gà Mái Leo Núi
“Bán ta đi là do Quý Đăng Khoa hắn ta đề nghị trước, loại người như hắn ta ta thà trông cậy nuôi một con ch.ó để trông nhà còn tốt hơn. Ít nhất ta cho ch.ó ăn, nó còn biết vẫy đuôi với ta, còn hắn ta ư? Ha! Không c.ắ.n ngược lại ta là may rồi. Các ngươi hôm nay đến tìm ta không ngoài mục đích là vì tiền, ta cũng nói thẳng cho các ngươi biết, ta sẽ không cho các ngươi một đồng tiền nào.”
Quý Tử Chiêm nghe Mẹ Quý dùng cách mềm mỏng không được, dứt khoát x.é to.ạc mặt nạ: “Ngươi là do chúng ta sinh ra, việc ngươi phụng dưỡng chúng ta vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Nếu ngươi không đưa tiền, chúng ta sẽ đi thưa kiện ngươi......”
Quý Lãnh Nguyệt đặt Tuệ Bảo xuống đất, đi đến bên cạnh Quý Đăng Khoa đang nằm trên đất, một tay túm lấy cổ áo lôi hắn ta dậy.
“Được thôi, muốn đi kiện ta sao? Vậy thì bây giờ chúng ta cùng đến nha môn nói cho rõ ràng. Ta muốn xem một kẻ vì tiền đồ mà bán muội muội, còn muốn tiếp tục hút m.á.u muội muội mình, có bảo toàn được công danh tú tài hay không.”
Quý Đăng Khoa không thể nói được lời nào, chỉ vì bây giờ hắn ta vừa mở miệng là chỉ phát ra tiếng “quạc quạc quạc”.
Vì vậy hắn ta chỉ có thể không ngừng ra hiệu bằng mắt cho cha mẹ.
Nhưng hắn làm sao có thể chạm vào thân thể của Quý Lãnh Nguyệt, nàng dễ dàng tránh được động tác của Quý Tử Chiêm, kéo Quý Đăng Khoa đi thẳng về phía xe lừa.
Quý Tử Chiêm thấy vậy nháy mắt ra hiệu cho Mẹ Quý, Mẹ Quý “phịch” một tiếng liền quỳ xuống trước mặt Quý Lãnh Nguyệt......