Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc Nuôi Con Làm Giàu

Chương 20



“Hậu nương cẩn thận, , !”

Quý Lãnh Nguyệt sở trường nhất chính là tổng hợp đấu vật và tự do chiến đấu.

Lắng nghe sáu phương, quan sát tám hướng là thói quen của nàng, không liên quan đến việc đối thủ mạnh hay yếu.

Vì vậy, ngay cả khi không có lời nhắc nhở của Lục Thụy Hòa, Quý Lãnh Nguyệt cũng sớm cảm nhận được Lý Thúy Lan đang tập kích từ phía sau.

Nàng quay đầu lại, tặng cho Lục Thụy Hòa một ánh mắt trấn an.

Ngay khi Lục Thụy Hòa đang lo lắng vô cùng, chiếc xẻng sắt của Lý Thúy Lan đã giương cao và chuẩn bị hạ xuống, Quý Lãnh Nguyệt nghiêng người, một tay nắm chặt lấy cán xẻng.

Thấy cảnh này, trái tim Lục Thụy Hòa đang treo ngược mới rơi về lại chỗ cũ, nắm đ.ấ.m nhỏ siết chặt cũng dần thả lỏng.

Lý Thúy Lan giật cái xẻng hai lần nhưng không nhúc nhích, nước bọt văng tung tóe nói: "Tiểu tiện nhân kia, ngươi mau buông tay cho lão nương!"

"Buông tay để ngươi cầm xẻng đ.á.n.h ta sao? Ngươi nghĩ ta giống ngươi à? Tiểu não phát triển không đầy đủ, đại não lại hoàn toàn không phát triển, trừ ngu xuẩn ra thì chỉ còn ác độc!"

"Lục Thư Hòa, ngươi c.h.ế.t rồi sao! Không thấy tiểu tiện nhân này ức h.i.ế.p mẹ ngươi à, còn không mau đến giúp một tay!"

Kinh ngạc trước cú ra chân dứt khoát và hung hãn của Quý Lãnh Nguyệt, Lục Thư Hòa nhất thời ngây người tại chỗ. Giờ phút này nghe thấy tiếng kêu của Lý Thúy Lan, hắn mới hoàn hồn, nhìn quanh rồi nhặt một hòn đá xông lên phía trước.

"Tiện nhân, còn không mau buông mẹ ta ra!"

Quý Lãnh Nguyệt nắm chặt cán xẻng, kéo Lý Thúy Lan xoay người, mượn lực đá bay một cước thẳng vào thái dương Lục Thư Hòa.

Lục Thư Hòa lập tức cảm thấy hoa mắt chóng mặt, thân thể vạm vỡ cường tráng cứ thế loạng choạng hai cái, sau đó "Ầm" một tiếng đập xuống đất, bụi đất tung tóe.

Vương Quế Phân thấy trượng phu nhà mình to lớn như thế mà lại bị Quý Lãnh Nguyệt quật ngã trong chớp mắt, nhớ lại cảnh tượng hôm qua bị đánh, khiến thị ta muốn tiến lên xem tình hình của trượng phu cũng chẳng dám.

Lục Điềm Điềm cũng không ngờ Quý Lãnh Nguyệt lại hung tàn đến vậy, thấy ánh mắt Quý Lãnh Nguyệt nhìn sang, nàng ta sợ hãi trốn ra sau Vương Quế Phân, người còn đang sợ hãi hơn cả mình.

Quý Lãnh Nguyệt nhìn vẻ nhát gan của hai người, khinh thường thu hồi ánh mắt, nhìn sang Lý Thúy Lan.

Lý Thúy Lan lúc này trong lòng cũng hơi sợ hãi, nhưng nhìn hai đứa nhi tử nằm dưới đất không gượng dậy nổi, lòng đầy phẫn hận, mụ nghĩ đến thân phận trưởng bối của mình, bỗng nhiên lại có thêm sự tự tin. Dù sao mụ cũng là trưởng bối, có nhiều người trong thôn đang nhìn thế này, mụ không tin nàng ta dám động thủ đ.á.n.h mụ.

"Tiểu tiện nhân, còn không mau buông tay! Sao? Ngươi còn muốn hành hung trưởng bối ư?"

"Chát, , "

Lý Thúy Lan vừa dứt lời, đáp lại mụ chính là một cái tát không chút lưu tình của Quý Lãnh Nguyệt.

Đoạt lấy cái xẻng trong tay Lý Thúy Lan vứt sang một bên, Quý Lãnh Nguyệt túm lấy cổ áo sau của mụ, kéo lê mụ trở lại.

"Trưởng bối? Ngươi cũng xứng sao?!"

Cùng với lời nói của Quý Lãnh Nguyệt, lại thêm một tiếng tát vang dội nữa vang lên.

"Miệng thì luôn gọi người khác là tiểu xướng phụ, tiểu tiện nhân, loại người như ngươi còn xứng xưng mình là trưởng bối?"

"Chát, , "

"Ngươi bất kính với tỷ dâu góa chồng trước, sau lại cưỡng chiếm nhà cửa ruộng đất, còn dung túng nhi tử nữ nhi ức h.i.ế.p mấy đứa trẻ."

"Chát, , "

"Còn nữa, ngươi bôi nhọ danh tiết của ta, muốn ta bị dìm lồng heo, ngươi đã muốn lấy mạng ta rồi, ta đ.á.n.h ngươi thì đã sao? Ngươi không đáng bị đ.á.n.h sao?"

Quý Lãnh Nguyệt cứ nói xong một câu là lại tặng Lý Thúy Lan một cái tát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nói xong câu cuối cùng, Quý Lãnh Nguyệt một tay bóp chặt cổ Lý Thúy Lan.

"Nếu ngươi muốn ta c.h.ế.t, vậy ta sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi trước, Quý Lãnh Nguyệt ta không sống nổi, cả nhà các ngươi cũng phải xuống đó chôn cùng ta!"

Lời vừa dứt, năm ngón tay Quý Lãnh Nguyệt dùng sức siết lại từ từ, lạnh lùng nhìn Lý Thúy Lan hô hấp khó khăn, khuôn mặt ngày càng đỏ bừng.

Thấy sắp sửa xảy ra án mạng, mẹ của Hổ Tử là Khương Thúy Phân lên tiếng: "Muội Quý à, có gì thì nói năng cho tử tế, chứ không thể g.i.ế.c người được, g.i.ế.c người là phải đền mạng đấy!"

Có người đầu tiên khuyên can, những người khác cũng nhao nhao phụ họa: "Đúng đó, đúng đó, có gì thì nói chuyện cho đàng hoàng."

Đúng lúc này, ,

Không biết ai đó hô lớn một tiếng "Lý trưởng đến rồi", mọi người nhanh chóng dạt ra một lối đi.

Lục Gia Hòa lo lắng tình hình ở nhà, khi đám đông tản ra, cậu bé buông tay Lý trưởng rồi chạy thẳng vào sân.

Nhìn Nhị thúc nằm dưới đất cố gắng bò dậy nhưng không được, cùng Tam thúc đang lăn lộn rên rỉ khe khẽ, Lục Gia Hòa kinh ngạc há to miệng.

Sau đó cậu bé mới nhận ra Nhị nãi nãi vẫn đang bị kế mẫu bóp cổ, trợn trắng mắt trông như sắp đứt hơi.

Lục Gia Hòa run rẩy đưa tay nhỏ chỉ về phía nàng: "Kế... kế mẫu, Nhị nãi nãi hình như sắp không xong rồi."

Quý Lãnh Nguyệt đang kiểm soát lực ở tay, nàng đương nhiên sẽ không thực sự bóp c.h.ế.t Lý Thúy Lan, nàng đâu có ngốc mà lại g.i.ế.c người giữa ban ngày ban mặt.

"Vợ Thư Bạch, ngươi đang làm gì đó? Còn không mau buông tay!"

Người nói là Lý trưởng, một ông lão nhỏ gầy gò, trông chừng hơn năm mươi tuổi, nhưng Quý Lãnh Nguyệt biết, Lý trưởng thực chất chỉ mới bốn mươi lăm. Người làm nông quanh năm phải dãi nắng dầm mưa, thời đại này lại không có mỹ phẩm dưỡng da, trông già đi cũng là lẽ thường.

Trong ký ức, Lý trưởng không thích nàng, nhưng cách đối nhân xử thế của ông ta vẫn coi là công bằng. Cũng không có gì đáng ngạc nhiên, với cái tính của nguyên chủ, nếu Lý trưởng thích nàng thì mới là chuyện lạ.

"Ồ" một tiếng, Quý Lãnh Nguyệt buông tay.

Cảm giác nghẹt thở mãnh liệt đột ngột biến mất, Lý Thúy Lan thoát c.h.ế.t vô lực ngã ngồi xuống đất, vừa thở dốc vừa ho khan không ngừng.

"Vợ Thư Bạch, lần này ngươi lại gây chuyện gì đây?"

"Lý trưởng..."

"Ôi trời ơi, sống không nổi nữa rồi, cái tiểu tiện nhân trời đ.á.n.h này muốn g.i.ế.c người đó! Lý trưởng người phải làm chủ cho chúng ta chứ , , !"

Quý Lãnh Nguyệt vừa mở miệng, Lý Thúy Lan đã nằm vật ra đất giậm chân, vung tay mắng mỏ.

Bộ dạng mụ ta giở trò càn quấy này khiến Quý Lãnh Nguyệt thấy khá mới lạ, nàng cuối cùng cũng thấy được một mụ đàn bà chanh chua còn sống. Dù sao trong thế giới cũ của nàng, những kẻ nàng tiếp xúc đều là loại trực tiếp động thủ, hiếm khi buôn chuyện, còn loại ăn vạ giở trò vô lại như thế này thì chắc chắn là không có. Cảm giác xem trên TV và nhìn ngoài đời thực hoàn toàn khác nhau.

Quý Lãnh Nguyệt không vội mở lời, cứ để mặc Lý Thúy Lan diễn một lúc.

"Lý trưởng ơi, Quế Phân hôm qua bị tiểu tiện nhân này đ.á.n.h t.h.ả.m lắm, hôm nay chúng ta đến chẳng qua là muốn đòi lại công bằng, nhưng người xem nàng ta đã đ.á.n.h chúng ta thành ra thế này. Tiểu tiện nhân này đá vào mạng căn của nhị lang nhà ta, nàng ta muốn đoạn tuyệt hương hỏa nhà ta sao! Cái tiểu xướng phụ trời đ.á.n.h này, nàng ta còn muốn bóp c.h.ế.t ta, ta là trưởng bối của nàng ta, nàng ta làm vậy là đại nghịch bất đạo! Lý trưởng, người nhất định phải làm chủ đòi lại công bằng cho chúng ta, , !"

Lý trưởng nhìn Lục Thư Hưng và Lục Thư Hòa đang nằm trên đất, rồi lại nhìn Quý Lãnh Nguyệt. Ông ta có chút nghi ngờ hỏi: "Những người này... thật sự đều do ngươi đ.á.n.h sao?"

Cũng không trách Lý trưởng nghi ngờ. Lục Thư Hưng thì không nói, nhưng Lục Thư Hòa là một hán tử vạm vỡ thật sự. Quý Lãnh Nguyệt tay chân mảnh mai, lại là một phụ nhân, Lý trưởng không thể tin được nàng có thể đ.á.n.h cho hai người đàn ông trưởng thành không đứng dậy nổi.

"Lý trưởng người nói lời gì vậy? Không phải nàng ta đánh, chẳng lẽ là chúng ta tự đ.á.n.h mình sao? Hơn nữa, mọi người đều đã nhìn thấy rõ ràng rồi."

Quý Lãnh Nguyệt đã ra tay trước mặt mọi người, đương nhiên sẽ không phủ nhận. Chờ Lý Thúy Lan nói xong, nàng gật đầu: "Không sai, là ta đánh."

Dứt lời, Quý Lãnh Nguyệt nói thêm một câu: "Nhưng đó là do bọn họ tự tìm đến đánh!"

Gà Mái Leo Núi