Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc Nuôi Con Làm Giàu

Chương 103



Lục Thư Bạch không biết vì sao trước đó Lam Bảo Bảo nhập thể hắn không cảm thấy gì.

Nhưng giờ đây, hắn chỉ cảm thấy Lam Bảo Bảo bơi lội đến đâu, kinh mạch nơi đó của hắn lại đau đớn như thể muốn đứt đoạn đến đấy.

Quý Lãnh Nguyệt nhận thấy Lục Thư Bạch có chỗ bất thường, dù y có nhẫn nại đến đâu mà mồ hôi trên trán vẫn đổ xuống ròng ròng giữa tiết đông lạnh giá thì thật không phải lẽ.

Đặt ngón tay lên mạch đập của Lục Thư Bạch, Quý Lãnh Nguyệt, người đã biết rõ căn nguyên của tình trạng này, lên tiếng: “Cởi y phục ra.”

Lục Thư Bạch đột ngột ngẩng đầu nhìn Quý Lãnh Nguyệt, trong lòng vừa xấu hổ lại vừa hiếu kỳ.

Một cô nương gia như nàng làm sao có thể mặt không đổi sắc, tim không đập mà thốt ra lời bảo y cởi y phục ngay trước mặt nàng như vậy.

Quý Lãnh Nguyệt đã quyết tâm nói chuyện với Lục Thư Bạch, nên cũng không kiêng dè gì y, trực tiếp biến ra một gói kim châm từ hư không trong tay.

Lục Thư Bạch nhìn cảnh tượng khó tin này, đáy mắt tràn ngập kinh ngạc, vậy rốt cuộc nàng là người hay là quỷ?!

Liên tưởng đến khối bọt biển mà y đã điều tra trước đó, nàng ta thực sự có thể biến ra đồ vật từ hư không!

“Lam Bảo Bảo tuy có thể nuốt hết kịch độc trong người chàng, nhưng không thể nhanh như vậy. Ta cần dùng kim châm vàng phong tỏa huyệt đạo và dẫn dắt nó. Nếu chàng muốn c.h.ế.t thì cứ tiếp tục kéo dài thời gian đi.”

Nhận ra vẻ mặt Quý Lãnh Nguyệt không phải đang đùa cợt, Lục Thư Bạch đứng dậy đi tới mép giường, quay lưng về phía nàng bắt đầu cởi y phục.

Quý Lãnh Nguyệt cứ thế chống cằm quan sát Lục Thư Bạch cởi y phục.

Đúng như nàng đoán, Lục Thư Bạch quả nhiên là người mặc y phục trông gầy, cởi y phục lại có da có thịt.

Cơ bắp của y có đường nét rất đẹp, là loại cơ mỏng mà nàng ưa thích, vô cùng cân đối.

Dường như cảm nhận được ánh mắt từ phía sau nhìn chăm chú, trên khuôn mặt vốn trắng bệch của Lục Thư Bạch chợt nổi lên một vệt hồng.

Điều đó khiến sắc mặt vốn trắng nhợt đến đáng sợ của y có thêm chút huyết sắc, trông khỏe mạnh hơn một chút.

Nhìn thấy chiếc nội y cuối cùng của Lục Thư Bạch rơi xuống đất, Quý Lãnh Nguyệt lại tiếp tục: “Cả quần dài cũng cởi nốt đi.”

Lục Thư Bạch mặt đỏ bừng quay đầu lại, muốn nhìn rõ vẻ mặt của Quý Lãnh Nguyệt, xem nàng có phải cố ý trêu chọc mình không.

Nhưng đáy mắt Quý Lãnh Nguyệt chỉ có sự xa cách và lãnh đạm, không hề có bất cứ ý tứ gì khác.

Nghĩ đến kịch độc trong cơ thể mình, rồi nghĩ đến những việc mình còn chưa hoàn thành, Lục Thư Bạch c.ắ.n răng tuột quần dài xuống.

Khi bàn tay y đặt lên cạp quần lót, Lục Thư Bạch thầm nghĩ, nàng dù sao cũng là phu nhân danh nghĩa của mình, cho phu nhân xem thì cũng chẳng sao.

Ngay khi Lục Thư Bạch lại một lần nữa c.ắ.n răng, dậm chân muốn cởi bỏ chiếc quần lót cuối cùng...

Giọng nói của Quý Lãnh Nguyệt vang lên lần nữa, lọt vào tai y, nhất thời tựa như tiếng trời.

“Không cần cởi nội khố, nằm yên xuống.”

Lục Thư Bạch thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, vội vàng nằm lên giường.

Quý Lãnh Nguyệt cầm gói kim châm đi đến mép giường, rút ra một cây kim châm vàng đ.â.m thẳng vào một huyệt đạo gần tim Lục Thư Bạch.

Gà Mái Leo Núi

Bộ kim châm pháp này của nàng học được từ một bộ sách cổ cô bản đã thất truyền, sau này nàng tự mình tìm tòi và cải tiến thêm.

Kim châm vàng nối tiếp nhau đ.â.m vào từng huyệt đạo trên người Lục Thư Bạch, y rõ ràng cảm thấy cơn đau kịch liệt trong cơ thể đang dần dần thuyên giảm.

Y quan sát Quý Lãnh Nguyệt đang châm kim cho mình, nàng mới qua tuổi mười bảy, nhưng tài năng y thuật này e rằng còn hơn cả Phùng Lão.

Rốt cuộc là gia tộc như thế nào mới có thể bồi dưỡng được một cô nương như vậy?

Hiểu y thuật, rõ về độc, lại còn biết võ công, mà quyền pháp nàng dạy cho mấy đứa trẻ lại có vẻ khác với công phu y từng học.

Những món hàng nàng kinh doanh, chẳng có món nào vốn có ở Đại Tĩnh cả.

Vậy rốt cuộc nàng là ai...

Kim châm vàng mềm hơn cả kim châm bạc, lúc hạ châm cần Quý Lãnh Nguyệt phải toàn tâm toàn ý.

Châm xong một bộ châm pháp, nhìn Lục Thư Bạch trên giường đã bị đ.â.m chi chít như một con nhím, Quý Lãnh Nguyệt thầm thấy khá thú vị, nhưng trên mặt lại không biểu lộ chút nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đợi nửa canh giờ.”

Nói đoạn, Quý Lãnh Nguyệt liền rời khỏi phòng.

Một là nàng không muốn ở chung không gian với Lục Thư Bạch, hai là bởi vì bụng nàng đã réo rồi.

Đi đến phòng bếp tự nấu cho mình một bát mì, Quý Lãnh Nguyệt vừa ngồi bên cạnh bếp lò sưởi ấm vừa ăn mì, trong đầu vẫn nhanh chóng suy nghĩ.

Nàng đã lựa chọn ở lại vì mấy đứa trẻ, thì sớm muộn gì cũng có chuyện không thể giấu được Lục Thư Bạch.

Vậy nên chi bằng nói rõ ràng, đỡ cho y cứ phải lo lắng, luôn muốn dò xét nàng.

Vừa rồi nàng lấy gói kim châm từ hư không ra cũng là một kiểu thử dò, xem khả năng tiếp nhận của Lục Thư Bạch ra sao.

Nàng nhìn thấy sự kinh ngạc và khó tin trong đáy mắt y, nhưng không có chút sợ hãi nào, điều đó chứng tỏ khả năng tiếp thu của y khá tốt.

Mặc dù vẫn tin vào khả năng nhìn người của mình, nhưng lòng người và bản chất con người là thứ Quý Lãnh Nguyệt sẽ không bao giờ đ.á.n.h cược.

Vậy nên vừa rồi khi thi châm cho Lục Thư Bạch, nàng đã khéo léo động chút thủ đoạn.

Hy vọng y đừng để nàng thất vọng.

Quý Lãnh Nguyệt nghĩ như thế.

Nàng cũng không muốn có cái ngày phải ra tay lấy mạng Lục Thư Bạch.

Bởi vì một khi chuyện đó xảy ra, nàng và mấy đứa trẻ sẽ thực sự trở thành những kẻ thù không đội trời chung.

Tại sao y lại trở về? Tại sao y còn sống trở về cơ chứ?!!!

Quý Lãnh Nguyệt vừa nghĩ đến điều này, trong lòng lại trào lên sự bực dọc và nàng thầm c.h.ử.i thề.

Sớm biết y còn sống, khi đó dù không có lộ dẫn, nàng cũng sẽ tìm cách rời đi.

Chắc chắn sẽ không như bây giờ, vướng bận dây dưa, không nỡ dứt áo ra đi, lại còn phải hao tâm tổn sức cứu một người mà nàng mong y c.h.ế.t đi.

Thở dài một tiếng, Quý Lãnh Nguyệt dường như cam chịu số phận mà đứng dậy khỏi ghế đẩu, ra ngoài múc nước giếng rửa bát, cọ nồi.

Canh chừng thời gian đã đủ, nàng liền quay lại phòng.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Lục Thư Bạch theo bản năng nhìn về phía cửa, bốn mắt chạm nhau, một luồng không khí ngượng nghịu tức khắc lan tỏa khắp căn phòng.

Sự ngượng nghịu không đến từ Quý Lãnh Nguyệt; Lục Thư Bạch trần trụi như một con nhím châm kim trong mắt nàng lúc này chẳng khác gì một miếng thịt lợn đặt trên thớt.

Nhưng nhìn khuôn mặt Lục Thư Bạch “phụt” một cái đỏ bừng lên lần nữa, Quý Lãnh Nguyệt khẽ chậc một tiếng trong lòng.

Bốn đứa con rồi mà còn thuần khiết đến mức này, chỉ có đàn ông cổ đại mới được như vậy thôi chăng?

Nghĩ thầm như vậy, Quý Lãnh Nguyệt đi đến mép giường, giơ tay gỡ bỏ kim châm vàng trên người Lục Thư Bạch.

Trong lúc cắm từng cây kim châm trở lại gói kim, Quý Lãnh Nguyệt nói: “Nửa tháng sau, mỗi ngày đều phải thi châm một lần.”

“Kịch độc trong ta chỉ cần nửa tháng là giải được sao?”

Quý Lãnh Nguyệt gật đầu: “Có Lam Bảo Bảo kết hợp với ta thi châm thì chỉ cần nửa tháng là ổn. Nếu chàng không muốn thi châm cũng được, Lam Bảo Bảo có thể giải độc, chỉ là thời gian sẽ lâu hơn.”

“Cần bao lâu?”

“Cụ thể thì phải tùy tình hình, nhưng ít nhất cũng phải hơn hai tháng.”

Có lẽ vì đã bị Quý Lãnh Nguyệt nhìn thấy hết một lần rồi, Lục Thư Bạch trong lòng không còn cảm thấy khó chịu như lúc ban đầu nữa.

Nghĩ ngợi một lát, y vẫn chọn phương án thi châm.

Bởi vì người thủ hạ đã mất tích của y vẫn chưa biết tình hình ra sao.

Nếu bên kia thực sự phát hiện và tìm đến, y không thể động võ, đó sẽ là một gánh nặng.