Xuyên Thành Mẹ Chồng: Hệ Thống Mua Sắm Giúp Ta Phát Tài

Chương 175



 

Cả làng đều biết

 

Tề Quân lắc đầu, “Không phải, chúng ta định mở một tiệm chuyên bán ngỗng say.”

 

Chu Thanh Thủy kinh ngạc, đây chẳng phải chỉ là một món ăn sao? Sao lại còn mở riêng một cửa tiệm?

 

“Thật là hay quá, đại tẩu có nhiều ngỗng trên núi như vậy, đúng là có nơi tiêu thụ rồi.”

 

Tuy không phải nàng tự kiếm tiền, nhưng Tề Quân kiếm tiền, thì họ cũng được hưởng ké chút may mắn.

 

Làm việc trong xưởng của Tề Quân, hoặc làm việc trên núi, đều rất tốt. Có thể làm việc ngay tại nhà, đây là điều mà nhiều người không thể làm được.

 

“Đúng vậy, ta chính là vì những con ngỗng trên núi đó mà định mở tiệm này. Nếu chỉ đơn giản bán món ngỗng say ở quán ăn nhà họ La, sẽ ảnh hưởng đến việc bán các món khác. Chỉ một con ngỗng say thôi, cũng đủ cho hai ba người ăn no rồi. Tối qua nhà ta đã g.i.ế.c hai con ngỗng, đều làm thành ngỗng say, ai nấy đều ăn no căng bụng, vẫn còn thừa lại một ít.”

 

Chu Thanh Thủy nghe nói còn thừa lại, tò mò hỏi thêm một câu.

 

“Đại tẩu, ta có thể nếm thử một chút không?”

 

Trong làng không ai ghét bỏ việc ai đó đã ăn qua, hay còn nước bọt của ai. Mọi người đều nghĩ, có thịt mà ăn đã là tốt lắm rồi, còn lý lẽ gì để kén chọn nữa.

 

“Đương nhiên là được, Linh Chi, giúp thím con hâm nóng chút ngỗng say tối qua đi.”

Hạt Dẻ Nhỏ

 

La Linh Chi đặt cục bột đã nhào mấy cái xuống, liền đi vào bếp.

 

Số ngỗng say còn lại tối qua, khoảng bảy tám cân, vừa hay có thể dùng để nấu mì.

 

Nhưng bây giờ Chu Thanh Thủy muốn nếm thử, chắc chắn không phải chỉ cho một hai miếng là xong.

 

Ngay cả người ngoài là người đồ tể còn được mỗi người một hộp ngỗng say đầy ắp như vậy, đương nhiên không thể bạc đãi người nhà mình.

 

Xem ra, bữa trưa hôm nay, ngỗng say chỉ có thể là một món ăn, chứ không thể dùng để nấu mì được nữa.

 

Chẳng mấy chốc, La Linh Chi đã mang món ngỗng say đã hâm nóng ra.

 

Mùi vị tuy không đậm đà như tối qua, nhưng vẫn rất thơm.

 

Chu Thanh Thủy nhìn mười cái há cảo tôm mình đã ăn hết, lại nhìn bát ngỗng say đầy ắp, cảm thấy hơi ngại ngùng.

 

Rõ ràng là đã ăn sáng rồi mới đến, nhưng đến đây lại ăn nhiều thứ như vậy.

 

“Không sao, nếu không ăn hết, có thể nếm thử một chút thôi, phần còn lại mang về nhà ăn.” Tề Quân cười nói.

 

Tối qua là nàng sơ suất, đáng lẽ nên chia một ít cho hai nhà La Hoan và La Phúc, để Chu Thanh Thủy không phải nghe người khác kể về mùi vị của ngỗng say.

 

“Mùi vị thơm quá, đại tẩu, vậy ta xin nếm thử trước nhé.”

 

Chu Thanh Thủy gắp một miếng thịt ngỗng, vừa đưa vào miệng, đã cảm thấy hương vị này thật tuyệt vời.

 

“Đại tẩu, thực sự nên mở một tiệm riêng. Hương vị này, tuyệt đối đáng để mở một tiệm riêng, ngon quá đi mất.”

 

Chu Thanh Thủy ăn một miếng, liền không thể ngừng lại được, dù bụng có hơi no rồi, nàng vẫn không nỡ dừng đũa.

 

Tề Quân cười cười, “Ừm, đến lúc đó ngươi đến tiệm ăn, bảo đại tức phụ chúng ta họ giảm giá cho ngươi.”

 

“Được, đợi khai trương, ta chắc chắn sẽ đến ủng hộ.”

 

Chu Thanh Thủy ăn hết cả bát ngỗng say, phần nước sốt còn lại không có cơm để trộn, nàng thấy hơi tiếc, liền lấy bát nước súp há cảo vừa rồi, khuấy động một chút, rồi uống cạn một hơi.

 

“Hương vị này quả thực là tuyệt hảo.”

 

Nửa canh giờ sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

La Linh Tú và La Linh Anh sau khi nhào bột xong, chỉnh sửa lại trang phục một chút, rồi cùng nhau đi về phía căn nhà đổ nát cuối làng.

 

Chừng một khắc, hai người đã đến trước cửa căn nhà đổ nát, La Linh Anh tiến lên khẽ gõ cửa.

 

Nàng không dám gõ mạnh, cái cửa này trông như sắp sập đến nơi, nàng sợ làm hỏng nó thì thật lúng túng.

 

“Xin hỏi, có ai ở nhà không?”

 

La Linh Anh ghé sát cửa, lắng nghe động tĩnh bên trong.

 

Phải nói là, căn nhà này tuy đổ nát, nhưng tường rào khá cao, vừa vặn một thước tám, họ đứng ở cửa cũng không thể nhìn thấy bên trong ra sao.

 

“Xin hỏi, chúng ta là tôn nữ của lý chính, đến tìm tỷ tỷ của các ngươi có chút việc.”

 

La Linh Anh nghe thấy tiếng động rất nhỏ từ bên trong, nghĩ rằng có lẽ mấy hài tử sợ họ là người xấu nên không dám mở cửa.

 

tiểu cô nương trong nhà nghe nói là tôn nữ của lý chính, do dự một lúc, cuối cùng vẫn mở cánh cửa lớn.

 

Chỉ mở hé một chút cánh cửa, quay ra nói với La Linh Tú và La Linh Anh ở bên ngoài:

 

“Tỷ tỷ và ca ca ta lên núi rồi ạ.”

 

La Linh Anh quay đầu nhìn La Linh Tú, không biết có nên đợi hay về nhà trước.

 

“Tỷ tỷ và ca ca của các ngươi khoảng bao giờ thì về vậy?” La Linh Tú hỏi.

 

tiểu cô nương đang định trả lời, thì xuyên qua La Linh Tú và La Linh Anh, nàng nhìn thấy tỷ tỷ và ca ca của mình ở không xa.

 

“Tỷ tỷ và ca ca ta về rồi ạ.”

 

La Linh Tú quay đầu nhìn lại, liền thấy một cô nương trông nhỏ hơn mình vài tuổi, nhưng gầy đến mức không còn chút thịt nào trên người.

 

Y phục trên người nàng ta rộng thùng thình, nhìn là biết không vừa người, chắc là y phục của người lớn trong nhà để lại trước kia.

 

tiểu tử đứng phía sau thấp hơn một chút, trông khoảng bảy tám tuổi, cũng gầy guộc như vậy.

 

Trong tỷ muội ba người, người duy nhất có chút thịt trên người, chính là tiểu cô nương đang thập thò ở cửa.

 

Diệp Xuân Lan và Diệp Kiến Cương vừa thấy La Linh Tú và La Linh Anh đứng ở cửa, vội vàng đẩy nhanh bước chân.

 

Ở ngôi làng này đã lâu như vậy, đương nhiên là họ biết La Linh Tú và La Linh Anh.

 

Đặc biệt là những năm gần đây, nhà họ La đã đóng góp rất nhiều cho cả thôn Thạch Anh, cho nên tỷ muội hai người họ Diệp không thể nào không biết tỷ muội hai người kia được.

 

“Hai vị La tỷ tỷ, xin mời vào trong.” Diệp Xuân Lan nhanh chóng đi đến cửa, mở rộng cửa, để tiểu cô nương Diệp Xuân Đào đứng sang một bên, “Không biết hai vị La tỷ tỷ đến tìm tỷ muội chúng con có việc gì ạ?”

 

La Linh Tú và La Linh Anh cùng đi vào, nhìn một lượt, sân viện gọn gàng ngăn nắp, trông rất dễ chịu.

 

Mặc dù hai người lớn nhà họ Diệp đã qua đời, nhưng tỷ muội ba người vẫn tự mình sống rất tốt.

 

“Hôm nay đến đây, chủ yếu là do thím Thanh Thủy giới thiệu, nói rằng tỷ muội ba người các ngươi rất tháo vát, nên chúng ta đến tìm các ngươi bàn bạc một số chuyện.”

 

“Hai vị La tỷ tỷ xin mời ngồi, con đi rót nước cho hai vị.” Diệp Xuân Lan nói xong liền đi vào bếp.

 

La Linh Anh gọi một tiếng, “Không cần đâu, chúng ta có mang theo vài thứ đến, tiện thể cho các ngươi thử luôn.”

 

Nói rồi, La Linh Anh mở tấm vải che trên giỏ xách ra, để lộ ra những cốc trà sữa bên trong, cùng ba hộp đựng thức ăn.

 

Mở nắp hộp ra, vẫn có thể ngửi thấy mùi hương thơm ngào ngạt bay ra từ bên trong.

 

“Đây là những thứ mà tỷ muội ba người chúng ta cùng kinh doanh ở tiệm, chúng ta định nhượng lại gian hàng trên núi Tùng Tân. Nếu được, các ngươi có thể lấy hàng từ chỗ chúng ta, rồi tự mình lên núi Tùng Tân bán. Lợi nhuận rất đáng kể, mỗi ngày cũng có thể kiếm được vài trăm văn. Tiền đề là hàng của các ngươi phải đủ nhiều, mới có thể bán được nhiều như vậy.”