Xuyên Thành Kiếm Lão Bà Của Kiếm Si

Chương 40



Edit: Min



 

Trương Giản Lan cầm một khối sắt đưa cho y: "Thử không?"

 

Kỳ Dụ trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm khối sắt một hồi lâu, rồi đen mặt
đẩy tay Trương Giản Lan ra. Sau đó, y lập tức quay người đi thẳng ra ngoài, bước nhanh nhất có thể, giống như chỉ cần ở lại thêm một giây với Trương Giản Lan là không chịu nổi.

 

Y lao ra khỏi khoang, chạy lên đầu thuyền, rồi đứng khựng lại, mắt mở lớn kinh ngạc.

 

Con thuyền đã đi xa khỏi bến Ngọc Kinh, đến mức gần như không còn thấy bóng dáng bến tàu đâu nữa.

 

Kỳ Dụ nắm chặt lan can bên mạn thuyền, định điều khiển kiếm bay để quay trở lại. Nhưng khi vừa mới dồn sức cảm nhận, một đôi tay từ phía sau đã giữ lấy tay y đang bám lan can. Ngay sau đó, một lồ ng ngực rắn chắc áp sát lên lưng y.

 

Đã lâu rồi chưa được gần gũi thân mật với Ái Kiếm, Trương Giản Lan chăm chú nhìn cái đầu nhỏ của Kỳ Dụ, có chút căng thẳng, nhưng vẫn can đảm tiến lên, cúi đầu hôn nhẹ một cái lên đỉnh đầu y. Hành động ấy khiến cả người Kỳ Dụ run bắn lên.

 

Trương Giản Lan dịu dàng nói, ánh mắt đầy thâm tình: "Ta rất nhớ em, vợ của ta."

 

Kỳ Dụ điên cuồng cúi đầu sát vào tay mình, cái đầu nhỏ gần như sắp ma sát đến bốc lửa. Nếu không phải Trương Giản Lan ngăn cản, có lẽ giờ này y đã lao vào chảo nước sôi để giải tỏa sự xấu hổ đang dâng trào.

 

Hành động nhỏ bé ấy, trong mắt Trương Giản Lan lại mang một ý nghĩa khác. Trông giống như Kỳ Dụ đang ngượng ngùng che mặt. Vợ của hắn đáng yêu đến mức này, thật sự khiến người ta không thể không yêu. Nhưng mà, động tác cúi đầu sát tay mãi thế này thật sự hơi lâu.

 

Chờ mãi không chịu nổi, Trương Giản Lan liền nắm lấy tay Kỳ Dụ đang cúi đầu, thẳng thắn nói: "Em ở trước mặt ta có thể ngượng ngùng một chút, nhưng đừng ngượng mãi như thế. Em làm vậy, ta không biết phải làm sao đây."

 

"......"

 

Kỳ Dụ ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy uất ức, liếc nhìn gã b iến thái trước mặt, rồi lại quay đầu nhìn ánh đèn sáng trưng của bến tàu Ngọc Kinh phía xa. Cuối cùng, y tuyệt vọng bật khóc: "Mẹ ơi! Con không muốn sống nữa! Con phải về nhà ngay!!"

 

Trương Giản Lan thực sự không thích việc Kỳ Dụ cứ luôn miệng nói muốn "Về nhà". Rõ ràng, hắn mới là người mà Kỳ Dụ yêu cơ mà. Là do vỏ kiếm của hắn không đẹp, hay là vỏ kiếm của người khác thơm hơn? Vì sao Kỳ Dụ cứ mãi muốn rời đi như vậy?

 

Hắn siết chặt tay, ôm chặt lấy eo Kỳ Dụ, không vui nói: "Ta mới chính là nhà của em, không phải sao? Nếu trong nhà có chỗ nào không tốt, em có thể thẳng thắn góp ý với ta. Ta sẽ cố gắng phối hợp để sửa đổi, nhưng đừng cứ mãi nghĩ đến việc rời nhà trốn đi."

 

Những lời Trương Giản Lan nói, Kỳ Dụ chẳng nghe lọt chữ nào. Tất cả sự chú ý của y đều dồn vào đôi tay đang ôm chặt lấy eo mình. Y cố sức gỡ tay Trương Giản Lan ra, nhưng hắn lại dùng lực rất mạnh, càng gỡ càng siết chặt hơn.

 

Cảm nhận được sự chống cự của Kỳ Dụ, Trương Giản Lan hơi nhíu đôi mày kiếm, giọng nói mang theo chút cố chấp: "Vậy nên, lần này em tự ý rời khỏi ta, chỉ vì muốn về nhà?"

 

Nếu thực sự có thể trở về thì tốt biết mấy, Kỳ Dụ thở dài, ánh mắt nhìn xa xăm về phía biển rộng mênh mông không bờ bến. So với việc ăn món cơm sắt của Trương Giản Lan, y thà được thưởng thức bát cơm thơm ngon ngào ngạt do mẹ mình nấu.

 

Cái miệng nhỏ kia cứ thở dài không ngừng, làm Trương Giản Lan cảm thấy bực bội và phiền lòng.

 

Hắn đưa tay bóp chặt lấy khuôn mặt nhỏ ấy, nhưng ngay sau đó, bàn tay dừng lại một chút. Có lẽ hắn nhận ra mình hơi thô bạo, nên lực tay dần trở nên nhẹ nhàng hơn.

 

Trương Giản Lan nhéo nhéo gò má mềm mại, như muốn kéo suy nghĩ vẩn vơ của đối phương trở về: "Ở bên ta không vui sao?"

 

"Ai thèm ở bên cạnh ngươi chứ?" Kỳ Dụ tức giận, bướng bỉnh gạt tay hắn ra, rồi bật thốt lên một tràng, "Ngươi là đồ bi ến thái! Đại biế n thái! Mỗi ngày không lo làm việc đàng hoàng, chỉ biết ép một thanh kiếm yêu đương! Làm ơn đi, nếu ngươi rảnh rỗi như vậy, chi bằng tập trung phấn đấu một chút có được không? Chức chưởng môn Thục Sơn không hấp dẫn ngươi à? Hay danh hiệu thiên hạ đệ nhất không đủ thơm? Hay là đầu óc ngươi thoái hóa rồi? Ngươi cứ như thế này thì có khác gì một con cá mặn không làm nên trò trống gì chứ!"

 

Chuỗi lời mắng xối xả của Kỳ Dụ khiến Trương Giản Lan ngẩn cả người.

 

Còn chưa kịp phản ứng, thì một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Tiểu Ái nhắc nhở ấm áp: Do ký chủ mang tâm lý quá tiêu cực, không thể hoàn thành nhiệm vụ. Hệ thống sẽ tiến hành xóa sổ ký chủ sau 272 giây. Xuất phát từ nguyên tắc nhân đạo, trong khoảng thời gian này, ký chủ có quyền lựa chọn tiếp tục thực hiện chiến lược công lược."

 

"......"

 

Nghe thấy lời thông báo, cả người Kỳ Dụ như mềm nhũn ra: "Không thể nào! Lại còn có kiểu thao tác này sao!!"

 

Tiểu Ái bình tĩnh đáp: "Đúng vậy đó. Vì vậy, ký chủ cần giữ tâm thái tích cực, hướng về phía trước mà cố gắng nhé!"

 

Kỳ Dụ gần như sụp đổ: "Ta mẹ nó thì tích cực hướng về phía trước kiểu quỷ gì chứ!"

 

Tiểu Ái không chút cảm thông: "Ký chủ chỉ còn tồn tại trong 136 giây nữa."

 

Kỳ Dụ: "......"

 

Trương Giản Lan nhíu mày, hỏi:
"Em đang nói chuyện với ai thế?"

 

Trước kia, Kỳ Dụ lúc nào cũng lải nhải rằng ăn ngon, uống đủ, chờ chết là được. Nhưng giờ, khi thật sự đối mặt với cái chết, cả người y lập tức hoảng loạn, toàn thân cứng đờ.

 

Trương Giản Lan nắm lấy tay nhỏ của y bằng bàn tay to lớn, như thể đang thở dài, chậm rãi nói: "Ta không quan tâm quyền lực hay danh lợi. So với những thứ đó, ta càng muốn cùng em và thanh kiếm của chúng ta đi khắp chân trời góc bể. Nhưng nếu đây là điều em mong muốn, ta cũng không phải không thể nhượng bộ."

 

Kỳ Dụ: "......"

 

Không được.

 

Nếu không thì nhẫn nhịn một chút, cố gắng tăng độ hảo cảm lên tối đa? Dù sao, chỉ cần có thể trở về là tốt nhất. Việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm hỏng chuyện lớn. Nghĩ kỹ lại, chỉ cần nhẫn nhịn nhất thời, trở về là có thể ăn đồ ăn mẹ làm, không phải gặp lại cái tên này, còn có thể sống lâu dài, thật quá tuyệt vời!

 

Hơn nữa, hiện tại đã bị bắt rồi, nhảy khỏi thuyền là điều không thể, Trương Giản Lan không trực tiếp nhét y vào vỏ kiếm phong ấn đã là thể hiện sự nhẫn nhịn lớn nhất. Nếu lại tiếp tục chạy trốn mà bị bắt trở lại, chắc chắn y sẽ bị phong trong vỏ kiếm mà nuôi dưỡng.

 

"Quay lại điểm xuất phát!" Trương Giản Lan bỗng nhiên hô một tiếng.

 

Tiếng hô làm Kỳ Dụ giật bắn mình:
"Ngươi quay lại điểm xuất phát làm cái gì?"

 

Trương Giản Lan nói với giọng kiên định: "Tất nhiên là để vì vợ của ta giành lấy thiên hạ đệ nhất quyền lực."

 

Kỳ Dụ sửng sốt: "Ngươi lại muốn làm cái gì?"

 

Trương Giản Lan nghiêm túc đáp: "Làm hoàng đế."

 

Kỳ Dụ: "......"

 

"Đến lúc đó em sẽ là Hoàng hậu duy nhất của ta." Trương Giản Lan càng nói càng hăng, "Chỉ cần em muốn, tất cả sắt thép trên thiên hạ này, ta đều sẽ mang về để em ăn cho thoả thích."

 

Có thể đừng như thế được không? Kỳ Dụ thực sự không thể chịu nổi cách suy nghĩ kỳ lạ của Trương Giản Lan. Ai mà suốt ngày ăn sắt được chứ!

 

Tuy nhiên.....

 

Kỳ Dụ cố nhịn, nghĩ rằng bản thân không thể tiếp tục tùy ý nổi nóng, phải nhanh chóng công lược hắn trở về. Vì vậy, y căng da đầu, mở miệng gọi: "Giản Lan ca ca....."

 

Thực ra, tiếng "Giản Lan ca ca" này nghe cũng không đến mức kỳ quặc, chỉ có chút cứng đờ mà thôi. Dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên Kỳ Dụ chủ động lấy lòng người khác.

 

Đa số nam nhân đều thích được gọi là ca ca, ngay cả chính y cũng vậy. Dưới tiếng gọi ca ca, cơ bản là không nam nhân nào có thể cưỡng lại, chỉ cần làm Trương Giản Lan vui, độ hảo cảm tự nhiên sẽ tăng lên.

 

Kỳ Dụ nghĩ như vậy.

 

Nhưng Trương Giản Lan lại cứng hình.

 

Sợ rằng hắn chưa nghe rõ, Kỳ Dụ lại gọi thêm lần nữa, lần này to hơn một chút:
"Giản Lan ca ca?"

 

Trương Giản Lan nghe tiếng gọi, nhíu mày, tay đang ôm chặt Kỳ Dụ cũng lặng lẽ buông ra. Hắn đứng tại chỗ, nhìn y một hồi lâu, ánh mắt phức tạp ấy như thể đang quan sát một người xa lạ.

 

Trương Giản Lan đưa tay, dùng linh lực cảm ứng vợ yêu trước mặt. Đúng là linh lực của Ngọc Hành, không sai...... Hắn suýt chút nữa còn nghi ngờ rằng mình đã ôm nhầm người.

 

Xác nhận xong, Trương Giản Lan mới từ từ thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc nói: "Vợ của ta..... Nếu ta làm sai điều gì, em có thể nói thẳng, không cần hao tâm tổn trí mà ám chỉ như vậy."

 

Kỳ Dụ: "......"

 

Ngươi đúng là đầu gỗ!

 

Không được! Trương Giản Lan xưa nay luôn kém nhạy bén trong chuyện này. Gọi hắn là ca ca cũng chưa chắc khiến hắn hiểu ý. Phải đổi cách xưng hô khác, một cách vừa dễ tiếp thu lại không khiến hắn phản kháng.

 

Nghĩ vậy, Kỳ Dụ vò đầu bứt tai, thử mở miệng gọi: "Phu...... Phu quân?"

 

"......"

 

Trương Giản Lan cứng người thêm lần nữa.

 

Kỳ Dụ nhìn hắn, vẻ mặt đầy nghi hoặc. Sao độ hảo cảm vẫn không tăng nhỉ?

 

Chẳng lẽ cách này không hiệu quả với hắn sao?

 

Vừa nghĩ vậy, Kỳ Dụ liền phát hiện hai tai của Trương Giản Lan đã đỏ bừng từ lúc nào không hay. Không chỉ vậy, độ hảo cảm cũng bắt đầu tăng vọt, nháy mắt tăng thêm 5 điểm.

 

Mẹ nó, vẫn là có tác dụng!

 

Kỳ Dụ vui mừng khôn xiết, vừa định nói với Trương Giản Lan một câu khen ngợi thì đột nhiên cả người bị nhấc bổng lên.

 

Trương Giản Lan một tay bế y lên, quẳng lên vai như thể xách một bao đồ, rồi bước thẳng về phía căn phòng đơn độc trên thuyền, nơi hắn ở.

 

Kỳ Dụ sững sờ, hoàn toàn không kịp phản ứng.

 

.......

 

Kiếm Tôn một tay khiêng một mỹ nhân.

 

Tất cả các đệ tử đồng loạt trợn tròn mắt, hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.

 

Không chịu nổi việc Ái Kiếm của mình bị người khác nhìn chăm chăm, Trương Giản Lan lập tức lạnh lùng liếc qua đám đệ tử. Bị ánh mắt sắc lạnh ấy quét qua, bọn họ nhanh chóng cụp mắt, không dám nhìn thêm dù chỉ một lần.

 

Cảnh tượng lúc này chẳng khác nào một tên cường đạo ngang nhiên bắt mỹ nhân, mà mỹ nhân kia, sợ đến mức run cầm cập, vội túm lấy cổ áo của Trương Giản Lan, hoảng hốt hét lên: "Trương Giản Lan! Ngươi định làm gì???"

 

Trương Giản Lan không nói lời nào, một mạch bế Kỳ Dụ về phòng, hai câu cũng không thừa, trực tiếp đặt y xuống giường. Kỳ Dụ còn chưa kịp phản ứng, đã thấy vị đạo trưởng này hoàn toàn gạt bỏ vẻ điềm tĩnh thường ngày, ánh mắt bừng cháy, như thể không thể kiềm chế nổi, quỳ xuống, áp sát về phía y.

 

Kỳ Dụ sợ hãi, vội vàng đưa chân chặn trước ngực Trương Giản Lan, không để đối phương tiến thêm, hoảng loạn hỏi:
"Ngươi có phải bị điên rồi không?"

 

Trương Giản Lan giữ lấy bàn chân y, ánh mắt nghiêm túc và giọng nói trầm ấm: "Từ sau ngày bái đường, ta vẫn chưa cùng em chân chính động phòng. Trong lòng ta luôn cảm thấy thiếu sót, như thể ta đã phụ em. Giờ em gọi ta là phu quân, ta nghĩ điều đó có nghĩa là em cũng đã chấp nhận ta......"

 

Hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên cẳng chân của người đối diện, rồi cất lời: "Không bằng sớm cùng ta được được việc, như vậy, trong lòng ta cũng buông lỏng."

 

Hắn nhấc bắp chân kia đặt lên vai mình, sau đó từ từ đè xuống. Thân thể của Kỳ Dụ vốn rất mềm mại, độ dẻo dai hơn người thường, dù bị ép đến mức gần như tách ra thế này cũng không hề cảm thấy đau đớn.

 

Trương Giản Lan cúi người, tìm đến đôi môi hắn hằng ngày đêm mong nhớ. Mỗi dây thần kinh trong cơ thể hắn lúc này đều tràn ngập hưng phấn. Nhưng ngay cả trong tình huống này, hắn vẫn không quên chăm sóc cảm xúc của người trước mặt: "Vợ của ta..... Đừng sợ. Đây cũng là lần đầu của ta. Ta sẽ rất cẩn thận."

 

Kỳ Dụ: "..."

 

Hắn cúi xuống, định hôn.

 

"Khoan đã! Khoan đã! Khoan đã!!!" Kỳ Dụ luống cuống, nghiêng đầu né tránh, đồng thời giãy giụa, tay nhỏ cuống cuồng vỗ lên khuôn mặt đẹp trai kia, cố gắng đánh cho hắn tỉnh táo, "Ngươi làm gì thì cũng phải chọn ngày lành tháng tốt chứ!"

 

Trương Giản Lan bị hành động này làm cho hơi bực mình. Hắn nắm chặt cổ tay Kỳ Dụ, đè xuống gối, giọng trầm thấp hỏi: "Sao ta chưa từng nghe nói động phòng cũng cần chọn ngày lành?"

 

Khi quyết định thành thân với thê tử này, hắn đã nghiên cứu rất kỹ các phong tục nhân gian, biết rằng lễ thành thân cần được tổ chức vào giờ lành. Nhưng động phòng cũng cần sao?

 

Chẳng lẽ hắn đã bỏ sót điều gì?

 

Kỳ Dụ đảo mắt loạn xạ, rồi bất chợt chỉ tay ra ngoài cửa sổ, nơi có ánh trăng tròn treo trên bầu trời, bịa chuyện một cách trơn tru: "Đương nhiên phải xem! Hôm nay là ngày đại hung, làm gì cũng không thuận! Nếu bây giờ động phòng, chắc chắn sẽ gặp tai ương máu chảy!"

 

Trương Giản Lan nhíu mày: "Thật sao?"

 

Thấy hắn tạm dừng hành động, Kỳ Dụ thở phào nhẹ nhõm, cố gắng trấn an:
"Đúng vậy... Ta... Ta có thể lừa ngươi sao?"

 

Trương Giản Lan nghiêm túc hỏi:
"Vậy, vợ của ta thấy khi nào thì thích hợp?"

 

Kỳ Dụ gãi má, lúng túng đáp: "Chắc..... Hai tháng sau đi..."

 

Hai tháng sau, chắc chắn sẽ là ngày lành! Đó là suy nghĩ một chiều của Kỳ Dụ. Nhưng với Trương Giản Lan, có thể đó sẽ là ngày đại hung, Ái Kiếm đang chờ đợi thế kia, còn ai có thể cùng y động phòng nữa?

 

Trong lòng Kỳ Dụ thầm mắng: Đồ đại bi ến thái!

 

Trương Giản Lan im lặng không nói gì, như đang suy nghĩ điều gì đó. Hắn ngồi bất động, chỉ chăm chú nhìn Kỳ Dụ. Ánh mắt hắn sâu thẳm, khiến Kỳ Dụ cảm giác như đang đối diện với một pho tượng sống động.

 

Kỳ Dụ thử rút chân mình ra khỏi vai Trương Giản Lan. Thấy hắn vẫn không có động tĩnh gì, Kỳ Dụ nghĩ rằng kế hoạch lừa hắn đã thành công. Nhanh như chớp, hắn linh hoạt thoát ra khỏi vòng kìm kẹp và trườn ra khỏi người đối diện.

 

Vừa trườn thoát, y lập tức bò xuống giường, định tẩu thoát.

 

Nhưng ngay lúc đó, một sức nóng từ ngực Trương Giản Lan bất ngờ áp xuống lưng y, ép mạnh đến mức y buột miệng kêu lên. Đến khi kịp phản ứng lại, cả người Kỳ Dụ đã bị ghìm chặt xuống giường, không thể cử động.

 

Trương Giản Lan nhẹ nhàng nâng cằm y lên, bắt Kỳ Dụ đối diện với ánh mắt sâu thẳm của mình. Giọng nói của hắn trầm ấm, cuốn hút đến kỳ lạ: "Vợ của ta nói rất có lý. Ta vừa mới tính toán lại, quả thật hôm nay là ngày đại hung... Nhưng chỉ là không nên động phòng thôi, chứ đâu có nói không thể gần gũi? Vợ của ta, em chạy trốn gấp gáp như vậy là muốn làm gì?"