Xuyên Thành Kiếm Lão Bà Của Kiếm Si

Chương 33: Chương 32



Edit: Min



 

Khi Trương Giản Lan mang Kỳ Dụ trở về, y vẫn còn ở trạng thái hóa sắt. Trương Giản Lan cẩn thận đặt Kỳ Dụ lên giường, nhưng vì cơ thể y quá nặng, cả chiếc giường lập tức phát ra tiếng "Rầm" rồi sập xuống.

 

Tay chân Trương Giản Lan lập tức luống cuống.

 

Kỳ Dụ muốn khóc thét: Đây là cái kiểu hiện trường xã hội chết gì thế này!

 

Trương đạo trưởng lúc này trông có vẻ cực kỳ nôn nóng và hoảng loạn. Hắn bế Kỳ Dụ lên, nhưng không biết phải đặt ở đâu. Cuối cùng, hắn chỉ có thể trải một tấm đệm mềm sạch sẽ trên mặt đất, sau đó nhẹ nhàng đặt Kỳ Dụ xuống.

 

Hắn ngồi bên cạnh, thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi trạng thái mơ hồ sau cơn tẩu hỏa nhập ma.

 

Đôi tay hắn khẽ lướt qua những vết hằn trên cơ thể Kỳ Dụ. Thực ra, đây không phải là những vết thương nặng, mà chỉ là dấu cắn và dấu hôn hắn để lại. Nhưng chúng trải rộng khắp người Kỳ Dụ, nhiều vô số kể, nhìn qua cực kỳ đáng sợ.

 

Trương Giản Lan vốn là người yêu kiếm đến si mê, làm sao có thể chịu nổi việc Ái Kiếm của mình bị đối xử thô lỗ như vậy.

 

Hắn càng nhìn những vết tích trên người Kỳ Dụ, tay càng run rẩy, ánh mắt đầy xót xa, miệng không ngừng nói: "Vợ của ta chịu tội, đều là lỗi của ta, định lực không đủ..."

 

Xin lỗi thì xin lỗi, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút không thể chấp nhận được việc bản thân lại mất kiểm soát như thế.

 

Chỉ là........ Kỳ Dụ rõ ràng rất sợ hãi, ánh mắt đầy bất an.

 

Kỳ Dụ ấm ức chớp chớp mắt, cố lấy hết can đảm mở miệng: "Trương Giản Lan, ngươi có thể...... Tránh xa ta một chút được không?"

 

Tránh xa một chút......

 

Em ấy bảo ta phải tránh xa một chút.......

 

Toàn thân Trương Giản Lan cứng đờ, như bị ai đó giáng một đòn nặng nề. Trong khoảnh khắc, cả thế giới trong lòng hắn như sụp đổ, ánh mắt tràn đầy đau đớn và không thể tin nổi. Ái Kiếm mà hắn yêu thương, dốc lòng bảo vệ, vậy mà lại kháng cự hắn như thế.

 

Đây chắc chắn không phải sự thật!

 

Hắn muốn nói điều gì đó để giải thích, để níu kéo, nhưng khi ánh mắt chạm phải đôi mắt long lanh ủy khuất của Kỳ Dụ, mọi lời nói đều nghẹn lại.

 

Trương Giản Lan siết chặt tay, cố nén sự đau khổ đang tràn ngập trong lòng, giọng khàn khàn: "Được...... Là lỗi của ta. Ta nên tránh xa một chút..... Là ta đã làm tổn thương em......"

 

Hắn nói xong, lùi từng bước, chậm rãi lui đến cửa phòng.

 

Kỳ Dụ vẫn nằm yên trên tấm đệm, không động đậy, ánh mắt vẫn tránh né không dám nhìn Trương Giản Lan.

 

Đạo trưởng đứng ở cửa, hít sâu một hơi, rồi cuối cùng lặng lẽ đóng cửa lại.

 

Trong phòng, một âm thanh u oán bất mãn bộc phát: "Ta không làm nhiệm vụ nữa! Ta muốn về nhà!!"

 

Đó là tiếng Kỳ Dụ tức giận gào lên với hệ thống.

 

Nhưng lời này rơi vào tai Trương Giản Lan lại biến thành một ý nghĩa khác.

 

Trước đây hắn cũng từng nghe Ái Kiếm nói rằng muốn về nhà. "Nhà" của Ngọc Hành? Chẳng phải nơi này chính là nhà của y sao? Vì sao còn muốn về nhà?

 

Trương Giản Lan đứng trước cửa phòng, ngẩn người thật lâu, trong đầu cố gắng lý giải câu nói ấy nhưng không tài nào hiểu được. Chỉ có một điều hắn dần dần nhận ra: Ngọc Hành chưa từng coi nơi này là nhà.

 

Vì sao lại như vậy?

 

Chẳng lẽ, tận sâu trong lòng, Ngọc Hành vẫn chưa thực sự chấp nhận hắn?

 

Ý nghĩ ấy làm Trương Giản Lan cảm thấy ngột ngạt, hô hấp dần trở nên hỗn loạn. Một cảm giác trống rỗng cùng đau đớn bủa vây trong lồ ng ngực hắn.

 

Đôi mắt vốn luôn lạnh lùng bình tĩnh giờ đây dần đỏ lên, ánh lên một nỗi đau đớn không lời.

 

Hắn chậm rãi ngước mắt lên, ánh mắt mơ màng mà trống rỗng, như người bị mất phương hướng. Đôi tay đặt sau lưng nắm chặt, do dự, phân vân. Một ý tưởng nào đó vừa chớm nở, như lưỡi dao sắc bén liên tục cắt đứt mọi xiềng xích đạo đức trong tâm trí hắn.

 

Trương Giản Lan từ trước đến nay luôn xem trọng đạo đức, luôn sống với lý tưởng cao cả. Trên vai hắn gánh vác danh hiệu "Thiên hạ đệ nhất kiếm," trên lưng là danh vọng của Thục Sơn. Dù trong bất kỳ tình huống nào, hắn cũng không thể để bản thân phạm phải những sai lầm đi ngược với quy củ hay danh dự.

 

Thế nên, dù có cố chấp đến đâu, việc tự mình làm một chuyện nhỏ nhặt hay thốt ra một câu thô t ục, Trương Giản Lan cũng phải cân nhắc đi cân nhắc lại trong đầu. Đối với hắn, dù những điều ấy với người thường chẳng đáng để tâm, hắn vẫn không cho phép mình vượt qua những nguyên tắc đã khắc sâu.

 

Vì vậy, hắn có thể thuộc lòng từng trang của 《Đạo Đức Tâm Kinh》.

 

Thế nhưng hiện tại, đạo đức trong hắn đang bị tâm ma mạnh mẽ công kích, khiến bản thân hắn cũng không thể hoàn toàn kiềm chế được. Khi hắn nhận ra, trước mắt mình, cánh cửa đã bị bao phủ bởi một tầng pháp trận giống như gông xiềng.

 

Pháp trận ấy tỏa ánh sáng vàng kim, lặng lẽ xoay chuyển trên cánh cửa.

 

Đây là pháp trận Cầm Tù Thức.

 

Chỉ cần kích hoạt pháp trận, ngoại trừ hắn, không sinh vật nào có thể từ bên trong thoát ra. Trương Giản Lan muốn giữ Ngọc Hành, giam cầm kiếm linh trong pháp trận này, để y không thể trốn đi, cũng không còn nghĩ đến việc trở về nhà nữa.

 

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, tâm ma lập tức khiến hắn hành động.

 

Đôi mắt vàng thoáng lóe lên chút thanh tỉnh, ngay khoảnh khắc nhận ra mình vừa làm gì, hắn cảm thấy kinh hoàng. Vội vã phất tay thu hồi pháp trận, Trương Giản Lan lòng đầy hối hận, đôi lông mi dài khẽ run lên đầy hoảng loạn.

 

"Sao ta có thể đối xử với vợ của mình như vậy."

 

Ngọc Hành bây giờ đã có thân thể độc lập, có ý thức, có tính tình... Hành động vừa rồi của hắn chẳng khác gì những kẻ giam cầm và ngược đãi động vật. Suy nghĩ này khiến hắn cảm thấy ghê tởm chính mình.

 

.......

 

Trương Giản Lan rời đi chưa bao lâu, Kỳ Dụ đã khôi phục bình thường, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Y gom vài bộ quần áo, đồ dùng vệ sinh cá nhân và một vài vật dụng tự vệ.

 

Kỳ Dụ quyết định: Không làm nhiệm vụ nữa!

 

Y muốn rời khỏi Thục Sơn và đám kiếm tu kỳ quái này, đặc biệt là Trương Giản Lan!

 

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại, y muốn sống thoải mái, ăn thật ngon, chơi thật vui, không để bản thân phải chịu bất kỳ ủy khuất nào. Đợi đến khi kết thúc nhiệm vụ, y sẽ sẵn sàng nằm yên chờ chết.

 

Dù có hóa thành một thanh kiếm cũng chẳng sao.

 

Còn hơn là cùng Trương Giản Lan đấu kiếm!

 

Sau khi Kỳ Dụ lặng lẽ thu dọn đồ đạc xong, liền rón rén bước ra khỏi phòng. Y cẩn thận ngó nghiêng, xác nhận Trương Giản Lan không có ở đó, rồi mới dám chạy chậm về phía cửa lớn Trường Sinh Lâu.

 

Vừa chạy đến cửa, Kỳ Dụ đã thấy một đạo sĩ đứng khoanh tay trước cây cầu bị đứt đoạn. Đó chính là nơi Trương Giản Lan từng giao đấu với đạo trưởng của Tê Bá Đảo, khiến cây cầu bị phá hủy, cảnh vật xung quanh trở thành một mớ hoang tàn, không nỡ nhìn.

 

Toàn bộ cây cầu đã bị chặt đứt.

 

Bên kia cầu là một vùng đất khô cằn, trông chẳng mấy tốt đẹp. Đạo sĩ đứng đó, tay khoanh trước ngực, vẻ mặt trầm ngâm, dường như đang suy nghĩ cách sửa chữa lại những tàn tích này.

 

Kỳ Dụ vừa vặn bắt gặp cảnh đó, lập tức giật mình quay người định chạy trốn, nhưng đã muộn, đạo sĩ kia như thể có mắt sau lưng, quay đầu lại nhìn y, gọi một tiếng: "Vợ của ta."

 

Tiếng gọi làm Kỳ Dụ cứng đờ tại chỗ: "......"

 

Trương Giản Lan đứng đó, ánh mắt chăm chú nhìn Kỳ Dụ, dừng lại trên tay nải của y. Trong lòng hắn dâng lên một nỗi buồn, nhưng cố kìm nén, chỉ hỏi bằng giọng không mấy vui vẻ: "Vợ định đi đâu vậy?"

 

Thấy ánh mắt hắn dừng mãi trên tay nải, Kỳ Dụ vội vàng giấu nó ra sau lưng, vò đầu gãi tai, luống cuống đáp: "Không...... Ta...... Ta chỉ ra ngoài hít thở không khí, đi loanh quanh nhìn một chút thôi..."

 

Ánh mắt Trương Giản Lan thoáng ảm đạm, nhẹ giọng nói: "Cầu treo đã đứt rồi."

 

Kỳ Dụ ôm chặt tay nải, lùi về phía sau một bước: "Vậy..... Vậy ta liền trở về trước..." Nói xong, y xoay người định chạy.

 

Giọng nói trầm thấp của Trương Giản Lan vang lên phía sau, như kéo y lại: "Không cần vội đi. Ta có chuyện muốn nói với em."

 

Kỳ Dụ khựng bước.

 

Trương Giản Lan chậm rãi nói, từng chữ như nặng nề rơi xuống: "Em và ta đã bái đường thành thân. Vì em vốn là kiếm hóa thành, nên đạo phu thê thực sự không thể chứng thực. Nhưng giờ đây em đã hóa linh, có suy nghĩ độc lập... Ta biết, trong lòng ta dần sinh ra tâm ma, không thể kiểm soát, nên đã cưỡng ép em. Dù rằng phu thê chưa trọn nghĩa, nhưng những gì ta làm đã gây tổn thương không nhỏ cho em."

 

Nói đến đây, giọng hắn thoáng vẻ khổ sở, nhẹ hơn một chút: "Ta thật sự không biết phải làm thế nào để xin lỗi em...... Nếu có thể, em muốn điều kiện gì, ta đều bằng lòng chấp nhận. Chỉ mong em đừng hận ta." Cũng đừng rời xa ta.

 

Kỳ Dụ thích thú; hỏi: "Điều kiện gì cũng có thể chấp nhận sao?"

 

Trương Giản Lan đáp nhẹ: "Tất nhiên."

 

Kỳ Dụ không thể tin nổi, lại hỏi lại lần nữa: "Thật sự điều kiện gì cũng chấp nhận được?"

 

Trương Giản Lan nghiêm túc gật đầu.

 

Vì thế, Kỳ Dụ đưa ra một điều kiện khó chấp nhận đến mức bản thân cũng không tin nổi: "Ta có thể chia tay ngươi không?" Sợ hắn không hiểu, y giải thích thêm, "Ý là ta muốn tách biệt, không muốn làm kiếm nữa."

 

Y chỉ định thử xem mức độ chấp nhận của Trương Giản Lan, hoàn toàn không có ý định bỏ đi thật. Không ngờ đạo trưởng đột nhiên đứng yên tại chỗ, thở d ốc nặng nề như thể vừa chịu đả kích lớn lao, cả người còn bắt đầu tỏa ra hắc khí.

 

Chết tiệt.

 

Kỳ Dụ sợ đến mức vội vàng chữa cháy: "Ta ta ta...... Ta chỉ đùa thôi mà... Làm kiếm của ngươi là tốt nhất! Ngươi nghĩ kỹ xem, ta sao có thể bỏ rơi thiên hạ đệ nhất kiếm được? Ngươi đừng kích động, bình tĩnh một chút..."

 

Bỗng trước mắt y có một bóng trắng vụt qua, đạo trưởng kia từ hơn 10 mét xa thoắt cái đã xuất hiện ngay trước mặt. Hắn mở to đôi mắt tràn đầy căng thẳng, như thể nhất định phải có câu trả lời ngay lập tức: "Thật không?"

 

Kỳ Dụ bị dọa đến mức lùi ra sau, vội vàng gật đầu cho qua chuyện: "Thật, thật, thật, thật mà, còn thật hơn cả đá quý trong bảo khu mỏ ấy!"

 

Trương Giản Lan lại hỏi: "Vậy em có thể tha thứ cho lỗi lầm của ta không?"

 

Hắn hỏi đến cẩn thận, khiến Kỳ Dụ sững sờ.

 

Trong ấn tượng của y, Trương Giản Lan lúc nào cũng điềm tĩnh, chưa từng thấy hắn thế này bao giờ. Y ngẩng đầu nhìn thử giá trị hảo cảm của hắn.

 

Hơn 70 điểm.

 

Tức thì cả người Kỳ Dụ đều không bình tĩnh nổi.

 

Cái quái gì vậy! Sao giá trị hảo cảm lại tăng thêm mười mấy điểm chứ?

 

Tên này bình thường y công lược kiểu gì cũng không nhúc nhích, thế mà bây giờ chỉ vì chuyện này lại nhảy vọt một mạch. Có phải có bug rồi không?

 

Hơn nữa, đây mới chỉ là 70 điểm. Nếu tăng lên 100 điểm, Kỳ Dụ thật sự không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì. Nghĩ đến đó, y chỉ muốn chạy ngay, hiện giờ một phút cũng không muốn ở lại bên cạnh Trương Giản Lan.

 

Mặc dù trong lòng không hề muốn tiếp xúc với Trương Giản Lan, nhưng Kỳ Dụ vẫn không dám mở miệng nói gì k1ch thích hắn. Vì rõ ràng lúc này cảm xúc của Trương Giản Lan không ổn định chút nào, trông thật sự đáng sợ.

 

"Ách..... Ta..... ta không trách ngươi."

 

Kỳ Dụ cố gắng giữ bình tĩnh, đồng thời lùi lại một bước nhỏ đầy vi diệu: "Chuyện đó là ngươi mất kiểm soát, không phải cố ý. Không cần tự trách như vậy."

 

Nghe vậy, Trương Giản Lan ngẩn người, vẻ nôn nóng trên gương mặt dần dần dịu xuống. Hắn chủ động vươn tay vòng qua eo Kỳ Dụ, kéo y sát vào trước người mình, cũng mặc kệ sắc mặt Kỳ Dụ hiện giờ tràn đầy kháng cự, hắn vẫn nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần vợ của ta không rời không bỏ, ta nhất định sẽ tôn trọng ý nguyện của em. Sai lầm của ngày hôm qua, ta tuyệt đối không để tái diễn."

 

"Tê......" Kỳ Dụ hít vào một hơi lạnh.

 

Hiện tại, ánh mắt Trương Giản Lan nhìn y đầy thâm tình và chân thành, hoàn toàn không còn vẻ lạnh lùng thường thấy. Đó chính là ánh mắt hắn từng dành cho Ngọc Hành, nhưng bây giờ lại dùng ánh mắt đó nhìn y. Kỳ Dụ chẳng cảm thấy cảm động chút nào, chỉ thấy cực kỳ đáng sợ. Nội tâm y điên cuồng gào thét, muốn chạy trốn ngay lập tức.

 

Giờ phút này, y chỉ muốn chui vào một cái vỏ kiếm mà tự phong bế bản thân.

 

Dường như nghĩ đến điều gì đó, Trương Giản Lan hạ giọng nói: "Thời gian qua ta giấu em để chế tạo một chiếc vỏ kiếm mới, không chắc em sẽ thích hay không. Nó còn chưa hoàn thành, chi bằng theo ta xem thử? Em cũng có thể đưa ra ý kiến mình thích."

 

Không thể k1ch thích Trương Giản Lan thêm.

 

Kỳ Dụ căng da đầu trả lời: "Ờ... Được..."

 

Trương Giản Lan nắm tay Kỳ Dụ, cả hai đều cứng đờ. Lông mi Trương Giản Lan khẽ cụp xuống, giọng nói pha chút căng thẳng: "Ta biết vợ cũng hồi hộp giống ta. Nhưng dù sao chúng ta cũng phải làm quen với việc tiếp xúc thân mật, chi bằng sớm thích nghi, tránh cho ta đêm dài lắm mộng, tâm ma lại tái phát."

 

"..." "Ồ..."

 

Kỳ Dụ theo Trương Giản Lan đến Kiếm Các của Trường Sinh Lâu, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này. Y gượng cười khô khan, nói: "Ta sao cũng được, ngươi thấy tốt là được."

 

Trương Giản Lan lại rất coi trọng: "Là tạo cho em, sao ta có thể tùy tiện được?"

 

Hắn lấy ra chiếc vỏ kiếm đặt trước mặt Kỳ Dụ, vừa định nói gì đó thì thấy người trước mắt bất ngờ hoảng hốt lùi lại một bước.

 

Trương Giản Lan sững sờ, dường như nhận ra điều gì, đặt chiếc vỏ kiếm xuống, không hỏi thêm nữa: "Nếu vợ của ta mệt thì cứ đi nghỉ trước. Ta làm xong sẽ mang lại cho em xem."

 

"Được, được, được!" Còn có chuyện tốt như vậy sao?!

 

Đây là cơ hội tốt Trương Giản Lan trao cho! Kỳ Dụ không chút lãng phí, vội vàng rời đi như thể phía sau có mãnh thú đuổi theo.

 

Không ngờ, đôi mắt của đạo trưởng phía sau dần trầm xuống. Một lát sau, hắn niệm thần chú, búng tay thả ra một người giấy, để nó lặng lẽ bay theo Kỳ Dụ.

 

Kỳ Dụ mải mốt chạy trốn, hoàn toàn không để ý rằng sau lưng mình đã bị dán một người giấy nhỏ.

 

Người giấy này không có tác dụng gì khác, chỉ để định vị mà thôi.

 

Trong lúc Trương Giản Lan tô màu.

 

Kỳ Dụ đã bắt đầu vạch ra kế hoạch chạy trốn.

 

Hiện tại, Trương Giản Lan đang kè kè, cầu treo ở Trường Sinh Lâu đã bị chặt đứt, đi bộ không thoát được, chỉ còn cách ngự kiếm phi hành.

 

Nhưng kiếm của y đã nhận chủ, Trương Giản Lan rất dễ cảm ứng được. Nếu vừa cất cánh mà bị bắt trở lại thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

 

Vậy chỉ còn cách liều mạng.

 

Bò huyền nhai thôi!

 

Từ khi Trương Giản Lan bắt đầu ngồi thiền, Kỳ Dụ đã âm thầm lên kế hoạch cho cuộc đào thoát. Phía dưới huyền nhai là quảng trường Thái Cực của Thục Sơn.

 

Y là kiếm, dù có rơi xuống cũng không sao, cùng lắm thì đổi sang hình dạng khác. Hơn nữa, Ngọc Hành còn có cơ chế bảo vệ, sẽ hóa thành khối sắt nặng 500 cân.

 

Nhưng điều Kỳ Dụ lo lắng là, nếu khối sắt này đụng trúng ai đó thì ngoài Trương Giản Lan ra, e rằng chẳng ai chịu nổi.

 

Vì thế, y cố ý chờ đến ban đêm mới hành động, lúc Thục Sơn không còn người qua lại.

 

Hiện tại, Trương Giản Lan đang nằm ngủ trên sợi dây thừng.

 

Kỳ Dụ rón rén bò dậy khỏi giường, xách tay nải đến bên huyền nhai, bắt đầu hành trình mạo hiểm của mình. Trong đời y chưa từng làm chuyện nguy hiểm thế này, nhưng thật sự không còn cách nào khác. Ý nghĩ "Cúc hoa nhỏ" khó giữ được khiến y run sợ và quyết tâm.

 

Kỳ Dụ bò xuống rất thuận lợi.

 

Lạ lùng thay, mỗi khi cảm giác sắp rơi, lại như có thứ gì đỡ t một chút, rồi ổn định lại. Cứ thế từng chút một, y dần tiến xuống.

 

Bò được một nửa, khối đá dưới chân y rơi xuống, kéo theo cả người Kỳ Dụ ngã nhào xuống vực. Trong khoảnh khắc rơi tự do, tiếng hét thất thanh của y vang vọng khắp không trung.

 

"Aaaaaa!!!"

 

Ngọc Hành lập tức kích hoạt cơ chế bảo vệ thân thể.

 

Người giấy nhỏ dán trên lưng y cũng bị dọa không nhẹ.

 

Nó đã âm thầm giúp y giữ thăng bằng suốt chặng đường, nhưng chung quy nó chỉ là một tờ giấy, không chịu nổi trọng lượng 500 cân. Thế là nó cũng cùng y lao xuống.

 

Người giấy hoảng loạn nhảy nhót trong lòng Kỳ Dụ.

 

Kỳ Dụ nhìn thấy, liền nhặt lên, kỳ quái hỏi: "Ngươi là cái gì đây?"

 

Người giấy vừa bị nhéo liền lập tức hóa thành một ngọn lửa nhỏ, biến mất hoàn toàn. Một tia sáng xanh nhảy lên trong mắt y, nhưng không cách nào xua đi cảm giác lạnh lẽo trong lòng.

 

Kỳ Dụ sững sờ, phát hiện mình đã nằm trong lòng ai đó. Hoá ra là y đã sớm rơi xuống đất, người đỡ được y chính Trương Giản Lan.

 

Đạo trưởng cúi xuống nhìn y, ánh mắt thâm sâu, biểu cảm phức tạp.

 

Kỳ Dụ trợn mắt, miệng lắp bắp: "Ta..... Ta..... Ta không phải muốn bỏ trốn đâu..."

 

Trương Giản Lan ngắt lời: "Nếu vợ muốn tập luyện đêm khuya, có thể nói với ta một tiếng. Ta sẽ đi cùng em. Đêm khuya thế này, dù em có thị lực phi phàm, cũng không cần phải cố gắng đến vậy."

 

Kỳ Dụ: "..." Lần đầu tiên thấy người khác tìm lý do giùm mình.

 

Y nhanh chóng hùa theo: "Phải, đúng vậy..... Buổi tối ít người mà. Ta thích loại vận động mạo hiểm này, nhưng lại sợ làm phiền ngươi, nên tự mình đi."

 

Trương Giản Lan không đáp, chỉ thả y  xuống đất, sau đó điềm nhiên mở tay nải của y ra.

 

Không đợi Kỳ Dụ phản ứng, Trương Giản Lan tự mình nói: "Thục Sơn rộng lớn như vậy, lúc em leo xuống hẳn là sợ mệt, nên mang theo tay nải để nghỉ ngơi tùy lúc. Ta có thể hiểu được."

 

Kỳ Dụ: "..."

 

Không nghe y trả lời, đạo trưởng khẽ nâng mí mắt, hỏi: "Đúng không?"

 

Kỳ Dụ cười khô, lại tiếp tục phụ họa: "Đúng... đúng vậy... Cảnh sắc Thục Sơn đẹp như vậy, ta chỉ muốn cắm trại..."

 

Nhưng......

 

Sao y càng nói, cảm giác cái thang để bước xuống càng nguy hiểm vậy nhỉ?



 

----------
Đôi lời của Min:

 

Vì Trương đạo trưởng đã nhận ra lòng mình, cho nên tui xin phép đổi xưng hô nha. Mặc dù đây là bối cảnh cổ đại, nhưng tui thấy ta - ngươi nó không được tình củm lắm, nên đổi thành ta - em. Còn về phần Dụ Dụ, bao giờ ẻm thích Lan Lan thì tui sẽ đổi sang ta - huynh nha 😝