Tôi nửa ngồi tới mỏi, vừa định thu tay về hoạt động gân cốt một chút, lại bị Từ Thanh Túc túm lấy cổ tay.
Có thể là do gió hôm nay hơi lớn, tôi mơ hồ nhìn thấy hốc mắt hắn ửng đỏ lên.
Nhưng chuyện đó không ảnh hưởng tới thái độ hung ác của hắn dành cho tôi:
“Sao? Cái tên phú nhị đại cô quen kia vứt bỏ cô rồi nên cô muốn quay đầu tìm tôi?”
“Hứa Lạc Chi, cô tưởng Từ Thanh Túc tôi là món đồ chơi cô muốn thì lấy tới, không muốn thì ném đi sao?”
Nói xong lời cuối cùng, giọng hắn như khàn đi, còn mang theo chút giọng mũi.
Hình như hắn khóc.
Nhưng có lẽ đó chỉ là ảo giác của tôi, từ trước tới nay Từ Thanh Túc vẫn luôn lạnh lùng khắc chế, vui buồn không hiện, cùng lắm hắn cũng chỉ hung với tôi.
Tôi giật tay vài lần vẫn không thể giật về được, cuối cùng chỉ có thể mặc kệ, còn đặt một cái tay khác lên bàn tay đang níu lấy cổ tay tôi kia.
Tôi mỉm cười xin xỏ hắn: “Đúng vậy, bị vứt bỏ rồi, xin Từ thiếu gia thương xót thu lưu em đi…”
Có lẽ Từ Thanh Túc không ngờ tôi lại có thể không biết xấu hổ tới vậy, hắn đột ngột thả lỏng tay, rồi lại thấy tức giận vì những lời tôi vừa nói.